1 “Thủ Thủ”, Nguyễn Giang Tây dường như hạ quyết tâm gì đó, cuối cùng nói với cô: “Dịch Trường Ninh về rồi đấy. ” Vẻ mặt Thủ Thủ so với dự tính của Nguyễn Giang Tây thì bình tĩnh hơn rất nhiều, qua một lúc lâu, cô mới hỏi lại một câu: “Thế à?” “Hôm qua tớ gặp anh ta ở trường, anh ta về tham gia một cuộc hội thảo.
2 Kỷ Nam Phương nhận điện thoại xong thì quay lại phòng bài: “Tôi có việc, đi trước đây. ” “Đừng thế chứ giời ạ, tôi vừa mới đỏ lên được 1 tý. ” Trần Trác Nhĩ kêu lên đầu tiên: “Ai thế hả, bản lĩnh khá đấy, chỉ gọi điện mà cũng kéo được cậu đi.
3 “Là ai đang gõ cửa sổ phòng em Là ai đang lướt nhẹ phím đàn Khoảng thời gian bị lãng quên ấy Dần dâng trào trong tâm khảm em Cảnh ký ức lạc quan ấy Nhẹ nhàng phiêu nổi trong đầu em” …………………………………….
4 Thủ Thủ không nhịn được phì cười phụ họa với đàn chị, chính xác là như thế, bất luận là trang trí nội thất, hay bộ bàn ghế phong cách đời Minh, văn phòng này khiến người ta có cảm giác cổ điển thuần chất, Thủ Thủ nhất thời tò mò, nghĩ một lát nữa Dịch Trường Ninh không phải sẽ mặc nguyên 1 bộ quần áo trắng muốt đời Đường mà bước vào chứ, giơ tay nhấc chân đều nho nhã khí phái, nghĩ đến bộ dạng anh ấy trắng hơn tuyết, không kìm được lại thèm nhỏ dãi.
5 Thủ Thủ thật sự đói lắm rồi, bữa sáng trên máy bay lại còn không ăn, mà nhà hàng này có món vịt trời hầm hạt sen và súp sò khô, cô trước nay thích ăn lắm, bởi lẽ cách ký túc quá xa, bản thân vì thế cũng ít khi đến ăn.
6 Cô không ngờ lại lộ tẩy ra cái đuôi này. Kì thực cô cái gì cũng không hiểu đâu, đi 1 vòng siêu thị vật liệu xây dựng, nhìn thấy lót sàn rất được liền mua về, cửa hàng còn miễn phí gửi hàng đến nơi, miễn phí lắp đặt, giảm bớt phiền hà.
7 Buổi tối có bữa cơm gia đình nho nhỏ, rất nhiều khách khứa, đều là người quen thân nhiều đời, đến mừng thọ ông ngoại cô Thủ Thủ không nghĩ Kỷ Nam Phương cũng tới, anh đưa mẹ anh đến, mẹ anh vừa nhìn thấy cô đã vui mừng: “Ôi, Thủ Thủ con bé càng lớn càng xinh đẹp này.
8 Lúc còn đang lôi lôi kéo kéo, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng quát chói tai: “Này Diệp Thận Thủ!” Thủ Thủ quay lại nhìn, là Kỷ Nam Phương. Cô ngây ngô cười: “Kỷ Nam Phương!” Từ sau lần anh đến mừng thọ ông ngoại cô, 2 người đã quét hết sạch lúng ta lúng túng, cười cười nói nói, hoàn toàn như trước kia, tạm cho là đã hồi phục tình hữu nghị cách mạng.
9 Hai người đàn ông bỗng nhiên lắng xuống, thở hồng hộc trợn mắt nhìn đối phương, lại vẫn giữ thế thủ chặt lấy bên kia, trong căn phòng chỉ nghe được tiếng 2 người họ nặng nề thở dốc, từng chút từng chút…… Sau cùng Kỷ Nam Phương buông tay trước, Diệp Thận Khoan vẫn không động đậy, vẫn y nguyên siết chặt cổ Kỷ Nam Phương, nhìn chòng chọc vào mắt anh: “Cậu và Thủ Thủ đang yêu nhau à?” Kỷ Nam Phương miễn cưỡng cười, Diệp Thận Khoan ánh mắt sắc nhọn, cánh tay lập tức gồng sức, tức lồng lộn: “Cậu cũng xứng để yêu Thủ Thủ cơ à? Loại công tử như cậu! Dựa vào cái gì đòi yêu Thủ Thủ hả? Con bé vẫn còn là trẻ con, nó chẳng hiểu cái quái gì cả!” Kỷ Nam Phương buột miệng nói: “Tôi thật lòng đấy.
10 Buổi trưa xuống tầng dưới ăn cơm, ở lầu chính lại tình cờ gặp Quan Hạ, thật hiếm khi 2 người đụng mặt nhau ở cùng một chỗ, thế là cả hai cùng đi căng tin ăn thịt viên Tứ Hỉ, uống canh miễn phí.
11 Cô dùng đôi tay đông cứng đến gần như hóa đá mò mẫm lấy sô cô la ra, hung hăng gặm một miếng lớn, sô cô la phổ biến hay bán trong siêu thị, so với loại sô cô la Bỉ cô hay ăn, so với loại sô cô la Thụy Sĩ tự nhiên có khác biệt một trời một vực, nhưng giờ đây, đói rét khổ sở, vẫn cố nuốt.
12 “Em nỗ lực lắm rồi à? Em còn không để anh đụng vào người em, em làm vợ kiểu gì thế?” “Làm chuyện đó mà không có tình yêu, có khác gì động vật không? Tại sao phải đòi hỏi ở em?” Câu nói này xem chừng chĩa thẳng vào anh, anh đột ngột tóm lấy cô, bộ dạng ấy gần như phải bóp chết bằng được mới thôi.
13 Thủ Thủ gác điện thoại, không kìm được bàng hoàng đứng bên cửa sổ. Bên ngoài ô cửa là một vệt xanh ngọc bích, nắng giữa trưa soi tỏa, mà mặt biển điểm lên những đốm buồm trắng, đội tuyển Olympic quốc gia đang dàn hàng luyện tập.
14 “Thủ Thủ hôm nay đi rồi. ” Đợi một lúc, trong điện thoại vẫn không có tiếng trả lời, Diệp Thận Khoan lại nói: “Tôi vốn dĩ còn trông chờ cậu sẽ đuổi theo đến sân bay cơ đấy.
15 Đổng Thiếu Quân cười nói: “Xem nào, Thích tổng còn giả vờ hồ đồ nữa, còn Kỷ Nam Phương nào nữa? Chính là Kỷ tam công tử, chỉ cần cậu ta nói 1 câu thôi, tôi đảm bảo chú thuận buồm xuôi gió.
16 Vừa bước ra ngoài, đột nhiên có người gọi: “A! Nam Phương, kia không phải vợ cậu sao?”Kỷ Nam Phương quay đầu ra nhìn, hóa ra đúng thế thật. Hiếm khi thấy cô ấy mặc váy, chiếc áo len mỏng trùm đầu màu san hô, bên dưới là chân váy nâu sậm, áo khoác cầm trên tay, đứng cạnh cô bạn mà cô ấy lại càng tỏa ra nét duyên dáng yêu kiều.
17 Hôm đó uống đến say mèm, tay Trác Nhĩ sau cùng còn ói ra máu, tôi định lái xe đưa cậu ta đến bệnh viện, nhưng lại bị cả đám anh em can ngăn, bảo tôi ngộ nhỡ gặp cảnh sát thì sao, tội này là tội lái xe sau khi rượu bia đấy.