1 - Tiêu Quách Tịnh Yên , xin lỗi cô chúng tôi rất tiếc ! Nhưng vì lợi ích chung của công ty, đây là tiền lương tháng này của cô, phiền cô rời khỏi công ty.
2 Tức chết tôi mất! Diêm Chấn Phong đưa Tịnh Yên lên vai “ Đây là do cô tự chuốc lấy! Có trách cũng tự trách bản thân của cô ấy! Nha đầu thần kinh! “ Gần đến chốn ranh giới giữa phàm trần và cửa ngục.
3 Tiếng dập cửa chói tai làm Tịnh Yên giật nẩy cả mình, càng rúc sâu vào gầm kệ sách chật hẹp bé nhỏ. -Tiêu Quách Tịnh Yên! Bọn họ đi cả rồi, mau ra đây! Lập tức trong phòng có tiếng vọng ra “Thực sự là đã đi hết rồi sao? Anh không gạt người đấy chứ?” -Cô nghĩ tôi là cô sao? Họ Tiêu lúc này vẫn chưa biết mình đã gặp phải chuyện gì, lồm cồm bò ra khỏi gầm kệ sách, vươn vai, vặn mình mấy lượt.
4 -Đại ca , đại. . . ca anh có thể đi chậm lại một chút có được không? Tôi thật là đi không nổi nữa! Thật sự đi không vững nữa!!! - Im lặng, hãy nhớ, bây giờ cô là người đã chết lâu, lâu lắm rồi! - Đại ca tôi nhẩm đi nhẩm lại câu chữ đó cả trăm lần rồi! Thuộc đến nỗi có thể nấu thành cháo ăn rồi! - Còn nữa! Không được gọi là đại ca gì nữa, mà phải gọi là chàng.
5 - Còn nhớ tên ta sao? Ta tưởng cái não bé tí của nàng đào thải từ lâu rồi chứ? - Chấn Phong! - Có việc gì sao? - Sao lại vắng vẻ thế? - Bọn họ giờ này đều đi làm nhiệm vụ cả rồi! - Nhiệm vụ gì vậy? - Có nói nàng cũng không hiểu! - Haizz!!! Chấn Phong.
6 Chấn Phong đưa tay vén lại mái tóc cho Tịnh Yên, lấy chiếc khăn tay trắng trong dây đai chấm chấm mồ hôi trên mặt Tiêu tiểu thư, mỉm cười nhìn vào mắt mà thốt lên mấy chữ hết sức êm ái “ Đưa tay nàng đây!” Tim Tịnh Yên bỗng chốc thân pháp vô cùng nhanh nhẹn, má ửng đỏ, hoàn toàn hóa đá.
7 “Lão gia và lão phu nhân đều chờ thiếu gia ở phòng đọc sách! Xin thiếu gia nhanh chân chớ chậm trễ!” Một người trả lời, ba nam nhân còn lại quay sang mở cánh cửa to lớn màu xám.
8 như Tịnh Yên tưởng tượng. Khác hẳn với nhìn từ bên ngoài, có thể nói, bên ngoài ngôi nhà này tất cả những khung cảnh kia là dùng để gạt người.
9 Bàn tay đang được sưởi ấm của Tịnh Yên bỗng lạnh giá, cảm giác căng thẳng cực độ, rùng mình mấy cái, tim liên tục biểu tình. “ Tôi biết lỗi, thật sự lần sao tuyệt đối không dám nữa.
10 - Là Tiêu Quách Tịnh Yên. - Tên nghe rất hay! Hai con quen biết được thời gian là bao lâu rồi? - Là ba năm, thưa cha! - Thế làm sao có ý với nhau ? Thời gian thật sự là không dài ! “ Nàng ấy rất đáng thương, mất cha mẹ từ khi chưa nhận thức được thế gian, vong mạng từ rất sớm.
11 - Làm sao. . sao có thể chứ ? Tuyệt đối không phải, cha mẹ hiểu làm rồi ! - Mẹ con có chút y thuật! Tiểu Tịnh Tịnh con mau đưa tay ẹ bắt mạch.
12 Nữ nhân sắc mặt có hơi trắng, mặc váy trắng thướt tha vẫn bất động, không một chút hồi đáp. Nằm im trong vòng tay rắn chắc của nam nhân áo đen, làn sương mỏng phủ vây khiến cảnh đẹp như tranh.
13 Nhưng lần này quả thật là không khí im lặng, cảm giác tức giận đến nổ tung thay thế cho tâm trạng có chút gì giống có kiến bò trong bụng, rất khó chịu.
14 - Xem ra ông còn biết nói đạo lý. Hai vợ chồng nhện già im lặng rút lui, nhón chân không hề gây tiếng động. - Nhện quản gia, bà đâu rồi? - Tham kiến Diêm lão phu nhân! - Bà đi đâu vậy? - Lão có chút việc! Lão lập tức đi báo cho Diêm thiếu gia! - Không cần! Không cần! Ta vẫn là không yên tâm, xin phép lão gia đến đây bắt mạch cho tiểu Tịnh Tịnh một chút! Bắt mạch xong về ngay không cần phiền như vậy! - Lão hiểu! Lão hiểu! Thiếu gia và thiếu phu nhân đang ở trong phòng! - Được rồi! Đi làm tiếp việc đang dở dang! Cứ mặc ta! - Tuân lệnh! Diêm lão phu nhân tiếng vào nhà, mở cửa phòng ngang nhiên bước vào “ Chấn Phong xem con kìa! Thật là làm người mẹ như ta xót xa quá! “ - Kìa! Sao mẹ lại đến đây! Tịnh Yên để con chăm sóc là được rồi! Khi nào hồi phục sẽ dẫn đến ẹ xem.
15 Diêm lão phu nhân nhẹ nhàng đến bên giường. - Mẹ. . . không, không cần! Thật là không cần mà. - Diêm Chấn Phong mẹ hỏi con? Rốt cuộc con là nam nhi hay nữ nhi? - Tất nhiên là nam nhi, đường đường là nam tử hảo hán! - Vậy con đừng phiền nữa có được không? Chuyện nữ nhi con chẳng ua được ta đâu! Những cái nhỏ nhặt chính là cũng không thể làm ngơ xem thường được! Chấn Phong mím môi, đôi mày từ từ chau lại.
16 - Ta biết hai con tình sâu nghĩa nặng! Lẽ nào con lại muốn gió lạnh lọt qua cửa, hại hồn phách của tiểu Tịnh sao? Nó đã xanh xao như vậy rồi! Đưa mắt luyến tiếc lần cuối, Chấn Phong khép cửa lại, the thẻ chỉ để bản thân nghe được“Tiêu Quách Tịnh Yên lần này tôi và cô liệu còn chốn nào có thể dung thân? Thôi rồi! Diêm Thổ Vương tương lai nỗi gì nữa! Mong còn giữ được nguyên thần đi đầu thai là may mắn lắm rồi! Không ngờ có ngày ta thảm đến vậy!” Nhìn cánh cửa trắng mọi ngày, Chấn Phong tự trách bản thân, sao lại là cửa cách âm? Kỳ Nhiên không phải cứ phiền phức phá rối thì cánh cửa cách âm chống mọi năng lực của yêu- tiên đâu xuất hiện gây khó dễ.
17 - Không phải như vậy sao? - Con và đại ca còn chưa có chuyện đó! Làm sao mang thai được? - Đại ca gì? - À à! Đó là. . . là nickname con đặt cho Diêm thiếu gia nhà bác.
18 Khi dì nuôi mất đi! Mỗi lúc đau dớn và khó khăn, Tịnh Yên chỉ biết ôm ấp dục vọng không có thực, khoảng thời gian hạnh phúc thực sự không kéo dài.
19 - Mẹ đúng là siêu cấp thần tượng con tìm kiếm rồi - Tiểu Tịnh ngoan uống nhanh rồi đưa tay cho ta! Muỗng canh trong miệng tịnh Yên lập tức vương đầy cả giường, quên mất còn một vấn đề cực lớn lao chưa giải quyết, tim đập mạnh như giai điệu nhạc rock.
20 - Không. . . có gì chỉ là con có chứng bệnh sợ bị bắt mạch thôi ạ! Diêm phu nhân cười hiền từ, làm cho người ta có cảm giác bình yên vô bờ bến.