1 "Rốt cục cũng đã tới rồi, ngồi xe lửa quả thật là làm cho toàn thân đau rã rời mà. " Sau khi ra đến bên ngoài nhà ga Khai Phong của tỉnh Hà Nam, tôi hung hăng vặn thắt lưng mấy cái, sau đó khoác ba lô trên vai, lẩm bẩm "Trước tiên vẫn phải đi tìm một khách sạn tốt để cất hành lý, sau đó nghỉ ngơi một lát mới đi thăm quan phong cảnh.
2 Tuy rằng tôi rất muốn trực tiếp hôn mê bất tỉnh để trốn tránh sự thật này, cũng muốn dùng sức đánh mình một cái thật mạnh, sau đó tỉnh dậy, liền phát hiện tất cả bất quá chỉ là một giấc mộng Nam Kha mà thôi.
3 Hai chúng tôi nhìn nhau, sắc mặt của cả hai đều không được tốt cho lắm. "Làm sao bây giờ?" Tôi bất đắc dĩ nhìn phía Triển Chiêu, tuy rằng chưa chắc hắn đã nghĩ ra được biện pháp gì, nhưng hai người suy nghĩ sẽ tốt hơn là một người.
4 "WC?" Ngự Miêu kinh ngạc "Là vật gì?"Tôi khóc không ra nước mắt, mặt không thể không đỏ giải thích "Là nhà vệ sinh, cầu tiêu?"Triển Chiêu nghe vậy, mặt cũng lập tức đỏ không thua kém gì tôi "Này, này.
5 "Triển đại nhân. " Tôi đứng phía sau Triển Chiêu gọi hắn một tiếng. "Vu cô nương" Triển Chiêu quay đầu lại, tôi vẫn không có thói quen nhìn mặt mình ở phía đối diện, hơi hơi nghiêng đầu, chợt nghe thấy Triển Chiêu mở miệng "Trước tiên chúng ta về nhà tại hạ rồi tính sau, cô nương thấy sao ?"Tôi gật đầu đồng ý "Triển đại nhân, nơi này còn cách nhà đại nhân xa không?""Phía trước không xa là đến, đi bộ ước chừng mất một canh giờ.
6 Triển Chiêu đi vào thay quần áo, tôi ở bên ngoài không yên lòng nghe bà chủ lải nhải bên cạnh. Một lúc lâu sau, mành che được vén lên, tôi lập tức nhìn qua, không biết nói gì.
7 Triển Chiêu cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi, con ngươi đen vì phản xạ ánh sáng mà trở lên lấp lánh. Tôi cúi đầu, vỗ vỗ ngực đang đập loạn xạ, khuôn mặt kia, hiện tại nhớ tới tôi đã từng dùng qua vô số biểu tình khó coi, thật sự là đã làm hỏng hình tượng của hắn mà.
8 Khi xuất môn thì hoan hỉ vui mừng, khi quay về thì thê thê thảm thảm. Tôi than thở đi vào cửa nhà Triển gia, có ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra không?Đương nhiên là sẽ không có người nào trả lời tôi được, cho nên ăn xong bữa cơm chiều, tôi bắc ghế ngồi ở trong viện nhìn chằm chằm ánh trăng đến ngẩn người.
9 "Ngươi mới là Triển Chiêu?" Bạch Ngọc Đường há hốc mồm, chỉ vào thân thể của tôi hỏi, Triển Chiêu bất đắc dĩ gật đầu. "Mà ngươi là cô nương kia?" Bạch Ngọc Đường lại chỉ vào thân thể của Triển Chiêu hỏi tôi, khóe miệng tôi giật giật "Đúng vậy.
10 Tôi cùng Triển Chiêu học võ đến trưa, mãi đến khi dùng xong cơm trưa, tôi lại đổi trở lại ở trong thân thể của Triển Chiêu. "Bây giờ thử lại một lần chiêu thức buổi sáng đã học xem sao" Triển Chiêu ở trong thân thể của tôi tiếp tục đảm nhiệm chỉ đạo.
11 "Ngươi!" Bạch Ngọc Đường đang cười ngọt ngào, bỗng dưng lạnh xuống. "Thế nào?" Tôi nghiêng đầu, rất chi là đáng yêu chỉ chỉ vào mặt của mình. Bạch Ngọc Đường tay run lên, thả cằm tôi ra "Ngươi… ngươi đừng dùng bộ mặt của Xú Miêu kia làm ra vẻ mặt này nữa.
12 Ngồi ở đầu thuyền, tôi hơi hơi nhắm mắt lại, cảm giác được gió khẽ mơn man trên mặt, khóe miệng hơi hơi giương lên. Đúng là không khí không bị ô nhiễm có khác, làn gió trong lành mát lạnh vuốt ve khuôn mặt, giống như những cánh hoa từ trên trời rải xuống, trong lòng cảm thấy yên ổn, an bình.
13 Người đánh cá kia nghe Triển Chiêu nói vậy, đưa mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lúc lâu, sau đó mới vừa cười vừa nói "Lão trượng cũng đã nghe thấy rồi đấy, nhìn vị công tử này chắc cũng không phải là loại người ăn nói bậy bạ, buổi trưa ngày mai, cụ cứ ở cái đình bên cạnh Đoạn Kiều này chờ ta là được.
14 Hai người chúng tôi ngồi ở quán trà một lúc lâu, sau đó mới đứng dậy trở về quán trọ. Triển Chiêu ngồi ở bên cạnh bàn uống trà, tôi ra sức lục lọi hành lý.
15 Cũng may là hai người đó hỏi những câu hỏi chung chung, tôi cũng chỉ cần phải khiêm tốn lại khiêm tốn mà trả lời, hơn nữa có Triển Chiêu ở một bên, cho nên tốt xấu gì cũng coi như là toàn vẹn.
16 Lại nói, hai người này tranh giành Tiểu Miêu, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Vì cái gì tôi lại phải đứng ở giữa để chịu trận thế này ?Quả thực là muốn khóc mà khóc không được.
17 "Làm sao bây giờ? Hay chúng ta quay trở lại Đinh gia trang?" Tôi thở dài, nếu thật sự phải quay trở về, thì việc gây sức ép vừa rồi không phải là đã mất công toi sao?Triển Chiêu ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu "Nếu việc đã đến nước này, Ngũ đệ nói cũng không phải không có lý, chúng ta không quay lại đó là tốt hơn, hành lý để đến nửa đêm, ta sẽ đến đó lấy về là được.
18 "Sao vậy?" Triển Chiêu khó hiểu khi thấy tôi nhìn chằm chằm vào hắn. "Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy Triển đại ca mặc quan phục nha, cảm giác thật khác lạ.
19 "Vì sao?" Triển Chiêu hoàn toàn nghi hoặc. Tôi cười cười "Triển đại ca, tuy rằng tôi không phải là người sinh ra ở nơi này, nhưng dựa theo cách nói của người nơi đây, tôi sáu tuổi học vỡ lòng, đọc sách mười mấy năm, tuy rằng thành tích học tập không được tốt bằng những người khác, nhưng tốt xấu gì cũng được coi như là hiểu chuyện.
20 Đang nói, sau lưng bỗng cảm thấy có kình phong đánh tới, tôi theo bản năng vung kiếm lên chặn, đánh bật phi tiêu ra hướng khác. Ngay sau đó, chợt nghe thấy cô nương kia kinh hô lên một tiếng "A ——""Cô nương, cô không sao chứ?" Tôi sợ tới mức vội vàng kéo lấy ống tay áo của cô nương kia, vừa nhìn lại thấy khiếp sợ, máu từ khóe miệng nàng chảy ra không phải là máu đỏ tươi, xem ra trên phi tiêu kia có độc.