1 Đêm đông lạnh giá, gió bắc vần vũ xuôi nam. Từng đợt gió lạnh gào thét không ngừng, lúc thì "vù vù" lúc thì "ồ ồ", tựa như tiếng khóc của quỷ hồn từ địa ngục vọng lại, nghe vào lại thấy một hồi khiếp đảm nhân tâm.
2 Mắt phượng xinh đẹp khẽ nhìn những thi thể nằm la liệt dưới chân mình, có xác cụt tay, cụt chân, đầu mình mỗi thứ phân tán một nơi. Có xác bị chém ngang người, ruột gan nội tạng văng tung tóe tứ phương, vương vãi khắp nơi trên mặt tuyết lạnh.
3 Căn bản chính là một kẻ méo mó bệnh hoạn, thần kinh có vấn đề đi!Gì mà không ngoại trừ bất kì một ai, chỉ cần là thành viên thuộc tầng lớp lãnh đạo cấp cao hoặc sát thủ cao cấp của Đoạt Mệnh Cung, đều không thể không biết được rằng, cung chủ của bọn chúng, người nắm giữ vị trí tối cao vô thượng (6) kia trong tổ chức, là một người nam nhân vô cùng thần bí.
4 Xong, sau cùng nàng mới biết được một sự thật vô cùng bi thảm rằng, "mặt hàng" mà bọn họ đang trao đổi buôn bán với nhau thế nhưng chính là bản thân nàng a!Người đàn ông kia tên gọi hai chữ Trương Tam, một tên nghiện cờ bạc đến nỗi bán vợ đợ con, là gương mặt tiêu biểu nhất trong những gương mặt tiêu biểu của những kẻ ăn chơi trác tán ở thành Tấn Khang, một thành trì hạng F, một xó vô cùng nhỏ không đáng nhắc đến trên Huyền Thiên Đại lục!Người đàn bà cùng hắn cò kè giá cả "mặt hàng" là nàng đây, có biệt hiệu ba chữ Thuý ma ma vô cùng thân thuộc trong giới làng chơi Tấn Khang, tú bà của Tầm Hoan lâu, một nơi "buôn hương bán phấn" lớn nhất tại thành trì này.
5 Đó là ấn kí hình ngọn lửa ở chính giữa mi tâm, cả hai kiếp đều theo nàng kia lại một lần nữa xuất hiện biến động! Giống như cái ngày cuối cùng khi linh hồn nàng còn ở thế giới hiện đại, chỉ cảm thấy ở giữa mi tâm bỗng dưng nóng đến khủng khiếp, hệt như có ngọn lửa thiêu đốt tại đó, cảm giác bỏng rát nhanh chóng lan ra toàn thân, khiến nàng cảm thấy da thịt chính mình đau đớn tột cùng!Bọn người mười lăm Huyễn Sư mà Thuý ma ma phái ra truy đuổi theo nàng đến đây, lúc này đang vây vòng xung quanh thân thể nàng không một kẻ hở, tương đương với việc hầu như không có bất kì lối thoát nào dành cho nàng vào trong cái thời khắc chết tiệt này cả! Một gả đàn ông to lớn thô kệch trong số mười lăm người bọn chúng cười khà khà dữ tợn bước về phía nàng.
6 Rầu rĩ buông tay ra khỏi khuôn mặt xinh đẹp có thể khiến cho thiên địa thất sắc, nhân thần căm phẫn của nam nhân Long Hạo Nguyệt. Đông Phương Vấn Tâm bĩu môi chống gối đứng dậy, thuận tay phủi đi những bông tuyết bám trên vạt áo của mình.
7 Quả thật là cuộc đời bất công nên sợi lông nó không bao giờ mọc thẳng mà!Nhưng thôi không so đo. . . Gì chứ Đông Phương Vấn Tân nàng từ trước đến nay vẫn luôn là một người không màng danh lợi, trong đầu chưa từng xuất hiện ý nghĩ cầu tiến a!Giống như kiếp trước nàng chỉ một lòng hướng đến cuộc sống ăn đủ, ngủ đủ, đọc truyện đủ thì kiếp này cũng không mong ước gì nhiều hơn.
8 Nến long phượng thấp sáng phòng tân hôn. Ánh nến dịu dàng chiếu sáng mọi ngóc ngách trong căn phòng mang lại cảm giác ấm áp, đối lập hoàn toàn với tiết trời mùa đông giá rét bên ngoài.
9 Có người trong phòng!Nàng ngay trong phút chốc bừng tỉnh, theo phản xạ bản năng nhanh chóng lật người rồi lăn một vòng về phía góc giường đối diện, tư thế nữa ngồi nữa quỳ xoay mặt về phương hướng phát ra tiếng gió.
10 Đông Phương Vấn Tâm nghe hắn yêu cầu như vậy thì khẽ chớp chớp mắt vài cái, trên khuôn mặt là một bộ dáng ngây ngốc, nội tâm thản thốt gào thét: Ngao ô?! Cái này hình như không có trong kịch bản!?Nàng tuy là một kẻ mù tịt về chuyện nam nữ nhưng có nghĩa nàng sẽ không biết trong đêm tân hôn người ta phải làm những gì a! Người đời có câu "chưa ăn thịt heo thì cũng thấy qua heo chạy", huống hồ là người đã trải qua không ít năm được ngôn tình đại nhân chui rèn ở hiện đại như nàng, Dạ Khuynh hắn bây giờ lẽ ra nên đối với nàng làm cái sự tình "trọng điểm" kia nha! Sao đột nhiên lại đổi thành ôm con bà nó rồi? Gì chứ nàng nhưng vẫn biết hắn là người lãnh tình, không giỏi về mặt tình cảm, trong đêm động phòng hoa chúc mà hắn chỉ yêu cầu nhỏ như vậy.
11 Môi mỏng của hắn cứ thế áp lấy môi cứ thế áp lấy môi nàng. Đông Phương Vấn Tâm ngây người trong chốc lát, phản xạ theo bản năng muốn đẩy hắn ra xa, nhưng vẫn cố gắng khống chế thân thể, để bản thân mình không thực hiện hành động này!Đây triệu chứng tâm lý nàng mắc phải từ sau cái ngày cuối cùng còn ở hiện đại kia, khi người anh ruột đột ngột xuất hiện trong phòng, có ý đồ muốn cùng nàng sinh ra hậu đại mang "huyết thống thuần khiết" cho Huyết Ẩn tộc quái quỷ đó.
12 Trở lại bên trong phòng tân hôn. Đôi nam nữ trên giường vẫn còn quấn quýt nhau chưa dứt, không hề hay biết mọi chuyện xảy ra bên ngoài. Không! Phải nói đúng hơn là một người biết hết tất cả, còn một người thật sự không biết thứ gì đi!Dạ Khuynh trong mắt loé lên tia sáng không rõ.
13 Đông Phương Vấn Tâm có cảm giác như thân thể của mình đang lơ lửng trong một không gian vô định không trọng lực. Thể xác cứ trôi nổi bềnh bồng như đang nằm trên mặt biển đầy sóng và gió, bị chúng vùi dập, bị chúng đưa đẩy đi về một nơi thật xa, về một địa phương nào đó vẫn không ngừng kêu gọi, không ngừng triệu hồi nàng đến.
14 Đông Phương Vấn Tâm mơ một một giấc mơ thật dài. Trong mơ, nàng thấy chính bản thân mình quay lại thời điểm lúc còn tám tuổi ở kiếp thứ hai, khi linh hồn nàng đã xuyên đến địa phương có tên là Huyền Thiên đại lục thuộc nơi dị thế xa lạ được tròn một năm thời gian, chính xác vào khoảnh khắc hai tay nàng lần thứ ba nhuốm phải máu tanh của "đồng loại" trong cả hai kiếp làm người, tương đương với lần thứ hai nàng giết người ở thế giới này!Từ xa nhìn lại, nàng thấy thân thể nhỏ bé của mình lúc ấy không ngừng run rẩy, dùng sức cầm kiếm chém mạnh vào lưng của một đứa bé trai đồng dạng tám chín tuổi đang xoay ngược mặt, đưa lưng về phía mình.
15 Đông Phương Vấn Tâm cảm thấy toàn thân bắt đầu lạnh dần, đôi môi vốn nữa khắc trước vẫn còn hồng hào kiều diễm nay lại trở nên trắng bệch nhợt nhạt, khoé môi lại không ngừng có máu trào ra.
16 Từng đợt sấm kinh thiên động địa không ngừng chớp giật ì đùng như muốn xé tan bầu trời đế đô Hiên Viên Quốc. Giông gió mạnh bạo lùa quét trong không khí, vùi dập, xoắn vặn mọi thứ trên đường nó đi qua, để lại nào là cây cối bị gãy ngọn bật gốc, nào là mái ngói bị lật tung thổi bay, nào là công trình kiến trúc bị dập nát tiêu tàn.
17 Tần Hoằng khủng hoảng lắc đầu, đầu ngón tay bất tri bất giác tăng nhanh tốc độ bấm đốt, miệng khẽ thì thầm niệm một dòng chú ngữ cổ xưa, muốn một lần nữa được nhìn chính diện thiên tượng đằng sau chính tầng mây kia.
18 Nguyệt Thiên Đại lục, Đế đô Hiên Viên Quốc, phủ hộ quốc tướng quân. Hành lang gấp khúc uốn lượn, mái đỏ lầu son bắt mắt, đình đài lầu các mang đậm hơi thở cổ kính xa xưa, tuy cầu kì nhưng tuyệt nhiên không xa hoa, khiến cho phủ hộ quốc tướng quân trở nên tràn ngập khí thế bệ vệ uy nhiêm song cũng không kém phần thanh cao tao nhã.