1 Dẫn truyệnTrong cùng một năm tại kinh thành xảy ra vài việc lớn, buồn có vui cũng có. Người đời đó giờ thường thích vui trước buồn sau. Cũng giống như với việc uống thuốc, ăn một viên kẹo trước để đầu lưỡi mình đầy vị ngọt, rồi sau đó mới nuốt được thuốc đắng vào miệng.
2 Gân ở huyệt thái dương của ta nhảy lên thình thịch. Nơi ót mới vừa va chạm lại đau âm ỉ. Hương Nhụy là thị tỳ ở phòng ta, cũng không biết y có lợi dụng cơ hội này để trừng phạt ta hay không?"Hoa mỹ nhân, người bên cạnh nàng cũng thật biết thừa dịp, lại càng hơn hẳn nàng.
3 Sau bữa ăn sáng, ta muốn đi dạo vườn hoa cho tiêu bớt một ít thức ăn. Nhưng cái sân nhỏ này cũng chẳng có gì hay, nên ta chỉ đi quanh cây đại thụ trong viện vài vòng.
4 Tuy Mị Nhụy mặc y phục màu đen nhưng khi nghe nàng nói vậy thì ta không khỏi cau mày: "Nói như vậy thì họ đã phát hiện ra ngươi là nữ nhân rồi sao?"Mị Nhụy lộ vẻ ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Chủ tử, do nô tỳ làm hỏng chuyện, nô tỳ sẽ nghĩ cách giải quyết, tuyệt đối không để liên lụy đến người.
5 Hai ba ngày sau, quả nhiên Lâm mỹ nhân được thả về mà không mất sợi tóc nào. Nghe bảo rằng bởi vì đã điều tra được vết thương trên ngực Lâm mỹ nhân không phải do quyền cước gây ra.
6 "Chỉ tiếc là thời gian chúng ta ngắn ngủi, bằng không bắt tay từ chỗ ngự y thì cũng sẽ không bị vây khốn trong tình cảnh thế này rồi. " Mị Nhụy cài cho ta một cây trâm ngọc tước nhỏ nhắn, rồi lại tô mỏng đuôi lông mày và khẽ nói.
7 Qua vài ngày lại có tin tức lưu truyền Ninh Vương điện hạ chuẩn bị làm thọ yến cho Giang phi nương nương. Vì đổi lấy một nụ cười của Giang Phi nên cho người thuần thú huấn luyện tuần lộc trong vườn.
8 Nháy mắt đã đến ngày thọ yến của Giang Phi. Vì để tỏa sáng trong mắt Giang Phi nên sáng sớm ta đã thức dậy ăn vận, Vương Gia đã nhờ Tư Chế Phòng trong cung làm cho ta bộ cẩm bào ôm để điều khiển tuần lộc, đầu tóc được trang trí bởi lông chim trả ngũ sắc, tay áo gấm thêu mây, nhạn li ti, eo thắt chiếc khăn màu đỏ, bên dưới là chiếc váy màu sắc sặc sỡ xẻ tám tà, để hành động thuận tiện, màu xanh nhuộm đậm dần xuống theo vòng eo, phía trên thêu vô số bông tuyết màu trắng, tựa như cây thông phủ đầy tuyết.
9 Mị Nhụy thấy việc lần này làm mọi người trong sảnh đường cười vang, vừa giúp ta thay y phục vừa nói: "Chủ tử, xem ra lần này người đã được Giang Phi ưu ái, chắc cuộc sống của chúng ta cũng sẽ dễ chịu hơn chút.
10 Ta thầm kêu không ổn, lần trước lấy Lâm mỹ nhân làm mồi để đánh lạc hướng chú ý của Ninh Vương, đã sớm biết nhược điểm của mình đã rơi vào tay nàng ta.
11 Vẻ thất thố của ta đã bị nàng trông thấy, nàng thở dài một tiếng: "Cuối cùng muội cũng hiểu ra sao?""Thì ra là Tây Cương. . . . . ""Đúng vậy, chính là Tây Cương.
12 Ta cả kinh, quay mặt lại, trong lúc lơ đãng ta lại nhìn thấy rõ bóng dáng của mình được chiếu rõ trong tấm gương nơi góc phòng, thậm chí sắc bén như bảo đao vừa rút ra.
13 Ta cả kinh, quay mặt lại, trong lúc lơ đãng ta lại nhìn thấy rõ bóng dáng của mình được chiếu rõ trong tấm gương nơi góc phòng, thậm chí sắc bén như bảo đao vừa rút ra.
14 Trải qua biến cố lần này, cuối cùng cũng khiến Lâm mỹ nhân thu liễm lại, nàng sẽ không tìm ta gây phiền phức nữa. Còn Ninh Vương cũng rõ ràng khách khí với ta hơn nhiều, tuy mỗi lần kêu ta đi, đề tài vòng tới vòng lui cũng xoay quanh Quân thiếu tướng.
15 Thái tử lại thản nhiên nói: "Còn ra thể thống gì, Hắc Tử Hàn, ngươi quá lớn mật rồi!"Mặc Tử Hàn quỳ gối dưới sảnh đường, nói với thái tử: "Thần đáng chết, nhất thời cao hứng làm mỹ nhân kinh sợ.
16 Thậm chí ta cảm giác trong số những cơ thiếp bỏ mình vô cớ của Ninh Vương, phải chăng có vài người rước họa sát thân vì biết bí mật của y không? Giang Phi căm thù chuyện Hoàng đế sủng ái nam tử đến tận xương tủy, nếu con mình không di truyền phụ hoàng được điểm nào mà lại di truyền đúng điểm này, có phải sẽ khiến bà đau đớn đến không muốn sống nữa không? Dĩ nhiên Ninh Vương phải giấu nhẹm chuyện này, không để bất cứ ai truyền đến tai mẫu phi mình.
17 Sau hai ngày, ý chỉ của Thái hậu được truyền xuống, sai người của Vương phủ giúp ta dệt bộ giáp ve sầu bền bỉ, còn phái công quan thượng cung giúp đỡ, mang tới bản vẽ tham khảo, và đưa cả nhân công tới.
18 Cổ tay y uyển chuyển vung lên, chiếc roi liền trượt xuống trên người cô bé vẫn còn kinh hoảng ngơ ngác, không chờ nàng thở ra một hơi thì đã nhanh nhạy như rắn, vang lên một tiếng đã kéo rách áo ngoài của nàng, lộ ra nội y mặc bên trong.
19 Trong phủ thêm một người hầu cũng chỉ là một chuyện nhỏ, ngay cả Ninh Vương cũng không kinh động. Có điều một ngày y lại đa sầu đa cảm nghĩ đến Quân Triển Ngọc, đi đến viện của ta, hàn huyên với ta đủ chuyện lúc Quân Triểu Ngọc huấn luyện tân binh: Nhớ có một binh sĩ đến từ phương bắc, thân hình cao lớn, tính khí nóng nảy, có chút quyền cước.
20 Cũng bởi vì thấy vậy mà tâm trạng của ta bỗng dao động ư?Ta vội bình tĩnh trở lại, quỳ xuống bái lạy: "Vương Gia, thiếp thân làm vậy cũng vì bản thân, cũng vì Vương gia.