41 Chính bởi vì không nghĩ đến, cho nên thời điểm y đứng lên từ chỗ ngồi, nói lớn tiếng: “Mang sáo đến…”, khi đó ta còn không biết y muốn làm gì. Khi ta nuốt miếng thịt trong miệng xuống bụng, vừa ngẩng đầu lại phát hiện y đã nhảy lên vũ đài, gia nhập vào đám người khiêu vũ điên cuồng.
42 Thật ra ta muốn thắng được một hai bình, phải biết rằng những loại rượu này là góp nhặt từ các quốc gia ở Tây Vực, không thấy ở Trung Nguyên, cũng không có chỗ nào bán….
43 Trên đài chỉ còn lại ba bình rượu, bình cuối cùng lại được đựng trong túi lưới dệt từ kim tuyến, bình rượu xám bạc phản chiếu dưới ánh đèn thấp thoáng tỏa ra tia sáng hiền hòa.
44 Gió đêm hiu hiu, ta thấy lá cờ cắm bên doanh trại bay phần phật. Vốn là tiết trời cuối thu, nhưng lại cảm thấy người nóng hầm hập, chẳng hề cảm thấy lạnh lẽo gì cả.
45 Đuổi An Dật vương đi, bấy giờ Vĩnh Lạc đế mới xoay người lại lạnh lùng cất giọng với Hạ Hầu Thương: “Hoàng nhi ngoan của trẫm!”“Nhi thần đáng chết…”Hạ Hầu Thương đã bỏ mặt nạ ra, dập mạnh trán xuống đất, vốn là ngày trai giới ăn chay niệm Phật trong phủ, lại bị bắt ngay tại trận.
46 Vĩnh Lạc đế khẽ ho một tiếng, cuối cùng ánh mắt cũng hiện nét cười, xem ra Vĩnh Lạc đế rất thích vị hoàng huynh dở hơi của mình, đưa tay nhận lấy ly rượu y rót ình, uống một hớp rồi nói: “Đúng là khá ngon…” An Dật vương nhận được lời tán thưởng, lại càng cười tít hết cả mắt.
47 Căn dặn xong, ta liền trở lại bên cạnh Hạ Hầu Thương, y không hỏi ta nói gì với các nàng, chỉ sầm mặt đứng đó. Đến khi đợi cả buổi cũng không nghe thấy ta giải thích, y mới thật sự không nhịn được đành hỏi: “Không phải là nàng tiến lên hỏi gì đấy sao?”Ta đây mới phe phẩy với y: “Vương gia, thiếp thân hỏi các nàng nói đám người kia thật sự quá đáng giận.
48 Tuy trong lòng ta vui thích nhưng trên mặt không hề hiện lên vẻ đắc ý, chỉ rũ mắt đứng bên cạnh Hạ Hầu Thương. Y nhiều lần liếc mắt nhìn sang mặt ta, nhưng ta dám khẳng định y tuyệt đối chỉ nhìn thấy bên sườn mặt cung kính của ta.
49 Tập Nguyệt được cứu liền quỳ xuống hành lễ với Vĩnh Lạc Đế, tự có người giúp nàng đứng dậy và bôi thuốc cho nàng. Nguy cơ này đã được giải quyết, ta đang suy nghĩ lúc này có nên đi ra hội họp với bọn họ hay không, nhưng không ngờ một tiếng nói lạnh lùng thốt lên: “Cô nương, đắc tội.
50 Ta giật mình, vén màn kiệu ra ngoài xem, lại thấy Hạ Hầu Thương và hai gã đánh xe đang đứng trước đầu xe, lạnh lùng nhìn về phía bọn ta. Thế này phải làm sao mới được đây? Tình thế hôm nay, ta là con tin của sát thủ, nhưng sát thủ này lại không biết trong suy nghĩ của Hạ Hầu Thương ta chỉ nhẹ như lông hồng.
51 Sau khi Mai phu nhân tiến vào một lát, ta lặng lẽ định rời khỏi thì lại bị Đỗ Long gọi lại. Y nói với vẻ thành khẩn: “Hoa mỹ nhân, lão nô gọi phòng bếp chưng canh táo đỏ hạt sen, lát nữa phiền mỹ nhân mang vào cho vương gia.
52 Ta biết nếu cử động, vết thương sẽ phải chịu thêm lực ép, càng dễ dàng bị rách ra, đành phải gục trên lồng ngực của y. Ngước mắt lên, thấy y nhẹ nhàng gỡ chiếc thoa của ta xuống, da đầu nhẹ hẳn đi, tóc xõa ra dán lên mặt.
53 Ta ngồi trước bàn trang điểm một lát thì tay chân mới hồi phục lại, định lên giường nằm, quay đầu lại thấy Tiểu Thất đứng sau lưng ta, sóng mắt sâu thẳm âm u, người cứng ngắc, một tay siết chặt buông bên người, cắn răng nói: “Hắn ta làm gì cô rồi?” Ta lắc đầu, cúi đầu nói: “Không có…”Y không tin, đứng trong sảnh, hàm răng nghiến chặt nghe rõ tiếng: “Ta đi giết hắn!”Ta thản nhiên nói: “Tiểu Thất, ta có phải là người gãy răng rồi còn nuốt vào bụng không? ….
54 Tiểu Thất thấy ta im lặng, cho rằng ta đang nhớ lại chuyện vừa xảy ra, lại nghĩ tới phải mau chóng làm một cái vòng tay, liền nói: “Thuộc hạ phải chuẩn bị vật liệu đây, haiz, nếu lão tam ở đây thì tốt.
55 Vị này, không cần phải nói cũng biết là Ninh Khải Dao. Mà hai người ngồi sau bàn dài, một người nhỏ nhắn yếu ớt, mặc váy lụa xanh nhạt rộng rãi, một người lại mạnh mẽ ngang tàn, mặc chiếc váy thắt eo xẻ tám tà màu xám hoa xanh.
56 Hạ Hầu Uyên cầm chiếc lồng chim xanh biếc, cất bước đi vào. Nụ cười vẫn luôn phảng phất trên mặt lúc này lại càng ấm áp thành khẩn. Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía y, cung nhân tới nhận lồng chim.
57 Y liền dương dương đắc ý ngẩng đầu lên, híp mắt cười như trẻ con được ăn kẹo, nói: “Hoàng điệt, ngươi xem đi, nó không có động tĩnh gì kìa. . . ” Rồi nói với Hoàng thái hậu, “Mẫu hậu, người còn nói nó thông minh hơn con, nó thông minh gì chứ?” Thái tử thản nhiên nói: “Hoàng thúc, giọng của ngài ngay cả điệt nhi cũng không nghe rõ, huống chi là nó? Ngài nói lớn tiếng chút.
58 Giang Tử Sơ cười khẽ, phụ hoạ theo đuôi: “Chi nhi nói phải. Không bằng chúng ta lấy món đồ khác tới, xem rốt cuộc nó có biết không?”Ninh Khải Dao lại càng gấp rút, rời khỏi chỗ hành lễ với Hoàng thái hậu: “Lão phật gia, điệt nữ đi lấy đồ!”Tần Thi Chi cũng đứng dậy: “Dao muội muội, ta và muội cùng đi, nhất định phải lấy món đồ khó chút, không để cho huynh ấy giở trò!”Thái tử không biết phải làm sao: “Hoàng tổ mẫu, người xem, biểu muội vẫn luôn nghĩ xấu cho hoàng tôn.
59 Con chim vẫn không thèm để ý, chỉ bước đi ung dung thong thả trên bàn như một viên quan già cả, thỉnh thoảng quay cái đầu nhỏ có đôi mắt như đính đậu đen lại nhìn Thái tử một lúc, khiến gương mặt nghiêm túc xanh xao của y càng thêm nổi bật.
60 Mặc dù ta thầm sinh nghi, nhưng cũng bị cảnh tượng kỳ lạ hấp dẫn. Vươn tay ra bắt lấy một sợi lông vũ tung bay kia, soi dưới ánh đèn. Nó nằm trong tay ta, trong suốt mà mong manh, tựa như bông tuyết bị ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, có thể tan chảy bất cứ lúc nào.