21 Nàng cười khẽ một tiếng: "Sai lầm lớn nhất của muội chính là lợi dụng người đó. Phải biết rằng, nếu người nọ dễ lợi dụng thì trong phủ này sẽ không có thêm nhiều oan hồn như thế, rừng trúc sau núi cũng không đào thêm nhiều huyệt như vậy.
22 Nhưng nàng không còn cách nào, thuốc mê đã lên não. Ta vuốt đôi mắt tê dại không thể nhắm lại của nàng, thở dài một hơi, cõng nàng lên. Chẳng biết mấy hôm nay nàng ăn cái gì mà lại nặng thế.
23 Ta khẽ hít một hơi: "Mùi thơm quá, hoàng hậu nương nương mới vừa ban thưởng à?""Không muội muội cũng có, có điều từ sau khi Mị Nhụy đi, dường như đã lâu muội muội không xông hương, trong phòng cũng luôn là mùi hương trong lành thanh nhã.
24 Ta nghĩ lúc chạy trốn tránh né nghe thấy tiếng kim loại va chạm trên người ta, nàng nói vậy đã biết áo giáp bạc hàn tằm cuối cùng đã chế tạo thành công.
25 Mời vừa đổi áo mỏng nên giữa đầu gối quỳ trên sàn cũng không được êm, gập gềnh khiến ta đau vô cùng, ta không dám di dời, để tránh y lại nhìn ra gì, cúi đầu suy tư làm sao mới có thể nói ra chuyện giáp bạc tương đối thành công không để y thẹn quá thành giận: tự mình ra tay bay vào đám cháy kia cứu giáp bạc, suýt nữa thì quần áo cháy xém, dung nhan bị hủy, kết quả là giáp bạc không có trong đó khiến y lo lắng một phen vô ích.
26 Ta rạp người xuống, dập đầu: “Vương Gia, gia gia thiếp thân vốn là quân y của Quân tướng quân, sau khi trị lành bệnh cho ngài ấy thì gia gia được Quân tướng quân trao tín vật, nói rằng nếu gia gia có việc, có thể gọi mấy thân bình bên ngài giúp đỡ.
27 Còn vị mưu sĩ vô cùng tuấn tú bên cạnh y cũng bị tất cả những người trên đường nhìn thấy căm ghét. Đáng tiếc là dù có hận cũng chỉ có chửi thầm. Lúc thái rau sẽ coi củ cải là Hán gian, băm đến mức cái thớt gỗ vang tiếng bùm bụp mới thôi.
28 Ninh vương là hoàng tử, mặc dù đã rời quân đội, cả ngày nghe hát, săn thú, xem ca múa, nhưng dù ở đâu cũng có những người không muốn tiếp nhận thân phận của y, và cũng có những người cần thân phận này mà tìm đến xã giao.
29 Hiệu suất của y thật sự cao, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy từ xa truyền đến tiếng khôi giáp chạm nhau, tiếng chạy nhịp bước đều của bọn binh sĩ khiến sàn nhà hoàng mộc khẽ chấn động, hoa mộc cận run rinh rơi rớt vài cánh.
30 Xem ra tuy nàng sinh tại hào môn, nhưng bản tính kích động bộp chộp, mỗi câu nói mỗi hành động không muốn biểu hiện ở trên mặt cũng không được, cũng là loại dễ dàng đối phó, nhưng không thể phớt lờ.
31 Quấy rối như thế nên trận tỷ võ này cũng không tiến hành được nữa. Nhưng ta vẫn quyết định nằm thêm chút nữa ở gầm bàn, trước khi nguy hiểm chưa hoàn toàn biến mất, ở dưới này vẫn tương đối an toàn.
32 Phía Lục Ỷ Hiên cách giáo trường không xa, chắc định đi thay áo, nhưng y không mở miệng cho ta lui, ta đành phải đi theo. Lục Ỷ Hiên là chỗ ở của Mai phu nhân.
33 Ta giật mình, hiểu được tại sao Ninh vương lại kiêng kỵ nàng ta như vậy. Thì ra quận chúa này chính là cháu gái của đương kim hoàng hậu, được phong làm Nhã quận chúa Tần Thi Chi.
34 Trước kia ta có thể cắn miếng thịt lớn, ăn cháo bát to mà chẳng bao giờ thấy no bụng cả. Còn bây giờ, mới ăn có chút đã cảm thấy bụng sôi trào không ngừng, nhưng thói quen bao năm sao có thể thay đổi được?Ta nhận lấy chén trà y đưa tới, uống một hớp vào miệng, nhưng không có hiệu quả gì, đành phải vừa nấc vừa nói: “Ợ… Tiểu Thất… ợ, về sau nấu thêm hai bát… ợ…”Bàn tay xoa nhẹ chuyển thành vỗ, ngón tay điểm lên huyệt vị sau lưng ta.
35 Sau khi y giật mình, nhận thức đúng là đồng loại thì báo thù cho sói cũng không còn nhiệt tình nữa. Có thể thấy được nhân tính người này vẫn còn, chỉ có điều sói tính tiềm ẩn.
36 Cho nên ta mang đi lương thực trong doanh của y và cả thứ tốt gia tộc y đưa đến, từ đó về sau, y không dám dẫn người đi cướp lương thực nữa. Từ đó về sau, phàm là y có kế nào thì ta liền đánh bất ngờ dùng thủ đoạn đè y xuống, bị y ngấm ngầm mắng vô số lần “bàng môn tả đạo, hạ lưu hèn hạ”, nhưng trên mặt lại xem ra lại thân mật như hai huynh đệ.
37 Cho nên tất nhiên Tiểu Thất biết đến Mai phu nhân, y nói hoài nghi của mình về Mai phu nhân cho ta biết: “Ta đi điều tra một chút hình như thật là nàng, cháu gái của tội thần y có thể thu làm tỳ nô nhưng không thể làm thiếp, càng đừng nói là để người ta tôn làm phu nhân, chỉ việc này thôi, truyền ra ngoài cũng khiến y bận bịu ngay!”Ta nhìn y một cái rồi lắc đầu: “Không, nếu quả thật là Lý Mộc Hủy thì ngươi không cần lo….
38 …Đêm đó Ninh vương vào cung rồi ở lại luôn, cả đêm không về, trưa ngày hôm sau mới trở về phủ. Nhưng y không về một mình, đi cùng với y có một chiếc kiệu nhỏ.
39 Ta không lên tiếng đồng ý, chỉ ngạc nhiên ngẩng đầu: “Nhưng thời gian trai giới của vương gia chưa hết…”Y vung tay áo, đi về phía cửa: “Hoa mỹ nhân cũng bận tâm đến chuyện này mới là lạ.
40 Y ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, có khi xe ngựa vấp phải tảng đá, lắc lư trái phải, ta cũng chao đảo theo. Có khi lơ đãng tựa vào người y, y cũng không thuận tay ôm lấy eo ta như trước, mà chỉ giữ người thẳng tắp, không hề nhúc nhích!Mải suy nghĩ lung tung, cuối cùng ta nghe thấy tiếng đàn sáo thoáng qua, tiếng nhạc này không thể so với Trung Nguyên.
Thể loại: Đô Thị, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Nữ Cường, Ngôn Tình
Số chương: 47