181 Ta không biết Giang Tử Sơ giấu giếm Ô Mộc Tề bằng cách nào. Nghe nàng ta nói, sắt vụn nàng ta luyện thật ra đã là bán thành phẩm, bỏ một thứ vào sẽ trở thành sắt tinh luyện.
182 Bước ra ngoại đường, ông ngắm nghía ta bằng ánh mắt tán thưởng, cười nói: “Cha chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày Ngọc nhi nữ tính như thế, nhớ ngày ấy con cả ngày cưỡi ngựa vung kiếm, không ai biết được thân phận của con.
183 Bà dắt tay ta, dẫn ta tới bên bàn. Tay bà vốn trói gà không chặt, vốn không kéo nổi ta, nhưng không hiểu vì sao vừa chớp mắt một cái, ta đã theo bà tới bên bàn.
184 Bà ngước mắt nhìn Quân Sở Hòa, cuối cùng trong đôi mắt cũng vơi bớt niềm thương cảm, toát lên vẻ vui sướng thoáng qua, nét mặt hoài niệm, đương nhiên ta thấy mừng thay cho bà: “Sau đó, người chung sống với cha con?”.
185 Ta lạnh lùng nhìn ông, tay lại vững như bàn thạch kề chiếc lá xanh kia lên cổ Trưởng Công chúa: “Như vậy, cha liền để con mang thai con của Hạ Hầu Thương gả cho Ô Mộc Tề ư? Cha thật đúng là giỏi bày mưu tính kế, thứ nhất có thể dùng đứa bé này cưỡng ép Hạ Hầu Thương, để chàng không thể hành động.
186 Ta thấy rõ ràng, trên mặt Quân Sở Hòa hiện vẻ khiếp sợ, đầu mày lại có chút vui mừng, ông khẽ nói: “Cuối cùng vẫn không thể lừa được con”. “Cha né tránh vấn đề chính mà hết lần này đến lần khác nhắc đến Tiểu Thất, đơn giản là để con tin tưởng mà thôi.
187 Ô Mộc Tề vốn là Lang Vương chốn thảo nguyên, người như vậy sao có thể cam tâm chịu bị điều khiển chứ?Như vậy, ông sẽ càng tìm cách chứng thực. Ta nghĩ, mấy ngày gần đây, ông sẽ âm thầm quan sát quá trình nung luyện, còn đích thân dò hỏi Ô Mộc Tề.
188 Trên tay là miếng ngọc chạm khắc hình người cưỡi con ngựa dũng mãnh, mặc ngân giáp màu trắng, cầm thương ngọc kiếm bạc trong tay, tư thái ngạo nghễ, chính là dáng vẻ của ta năm đó.
189 Nhưng vẻ mặt sùng bái trung thành của họ đối với Ô Mộc Tề khiến ta hơi hoảng hốt, ảnh hưởng của y với Tây Di đã ăn sâu đến thế sao?Khi bọn ta ngồi lên khán đài có mái che, Đại hãn Thiết Sâm và Trưởng Công chúa vừa tới.
190 Phàm là để Ô Mộc Tề mất hứng, ta ắt sẽ nhìn kỹ, vì vậy ta lấy ống nhòm ra nhìn mười người kia. Quả nhiên trông thấy một thanh niên cao lớn, mặt râu ria đứng giữa đám người.
191 Người trên quảng trường chỉ nghĩ rằng núi đao này quá cao, Ngạnh Khí công hộ thể của hắn không gượng nổi nên bị thương, nhưng không một ai không bị cảm động bởi sự dũng mãnh của hắn, tiếng ủng hộ thấu đất trời ngày một vang dội.
192 Như thể đang nói cho ta biết, dù xảy ra chuyện gì đi nữa đều không phải lỗi của nàng. Ô Mộc Tề nắm lấy cánh tay ta, phát ra hai tiếng từ kẽ răng: “Được… Được…”.
193 Người hầu cầm ô đến gần Hạ Hầu Thương nhưng không dám tiến lên. Gã nhìn về phía Ô Một Tề, giọng y như băng lạnh trời đông: “Hạ Hầu Thương, phụ vương ta đã có tuổi, không chịu được đày nắng, ngay cả đám người hầu bình thường mà ngươi cũng sợ sao?”.
194 Mặc dù thân hình hắn cao to nhưng Ô Mộc Tề còn cao hơn hắn nửa cái đầu, ôm như vậy, hai chân Ô Mộc Tề lết dưới đất, miệng kêu gào ầm ĩ: “Ê, này, nếu các ngươi như vậy cũng phải tìm người cao hơn trước chứ, thế thì bản vương cũng thoải mái chút, Hạ Hầu Thương, Hạ Hầu Thương… Ta và ngươi có bối phận giống nhau, địa vị giống nhau, hai nước là bạn, là huynh đệ, ngươi tới ôm ta, ta không muốn tên lùn này!”.
195 Kéo dài lâu như vậy, chắc hẳn đã chảy hết tám chín phần lượng máu trong cơ thể rồi. “Có nghiêm trọng lắm không?”. “Tay chân chỉ bị ngoại thương thôi, có điều nếu không nhanh chóng chữa trị sẽ để lại hậu quả về sau”.
196 Ta hiểu chàng đang trấn an ta, nơi này vẫn thuộc phạm vi Lâm Tang, trái lại dễ đề phòng hành động của đối phương, nhưng sự im hơi lặng tiếng lúc này lại khiến người ta cảm thấy khủng hoảng khó hiểu.
197 Tại sao dọc đường đi bọn ta không gặp phải chuyện gì? Là bởi vì nội bộ Tây Di không quan tâm hay vì Khả hãn Thiết Sâm đã biết hành động của Ô Mộc Tề nên mặc kệ? Hay bởi Trưởng Công chúa muốn cho bọn ta đường lui?Suốt quãng đường, ta vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này.
198 Nghe vậy, bọn ta càng thêm sợ hãi. Tiểu Thất vứt túi da xuống dưới chân Ô Mộc Tề rồi tới bên bọn ta, gỡ chiếc đoản cung từ yên ngựa Bát Tuấn, giương năm mũi tên nhắm thẳng vào Ô Mộc Tề, nói: “Nếu Hoàng tử không giải đáp, hay là để ta giúp ngài nhé.
199 Ông nói một mạch xong, trên mặt hằn sâu nét lo lắng khẩn trương, nhưng ta không tin ông, tại sao ông lại muốn cứu ta? Cho tới bây giờ, từng hành động của ông khiến ta không nhận thấy bất kì hy vọng nào.
200 Tiểu Thất ho một tiếng: “Đừng nói trước kia nữa, chuyện năm đó nói sau, bây giờ phải làm sao đây? Nếu Ô Mộc Tề muốn dồn Vương gia vào chỗ chết, chắc hẳn đã lên kế hoạch cực kỳ kín kẽ, chúng ta phải đề phòng mới được”.