41 Lúc tôi lên tiếng hỏi, Bàng Dục rõ ràng là có chút hoảng sợ, sau khi đã nhìn rõ mặt của tôi, hắn lại nhíu mày hỏi "Sao lại là khuôn mặt này?"". . . . .
42 "Muốn đánh cuộc gì?" Bàng Dục nghe vậy, có chút tò mò hỏi. ". . . . . . còn chưa nghĩ ra. " Tôi cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, ai biết ngài lại dứt khoát như vậy? Tuy rằng cũng không biết hắn có đáp ứng hay không, nhưng chí ít cũng phải đánh cược cái gì để đạt được mục đích mới được.
43 Ở Nhuyễn Hồng Đường cũng đã được vài ngày, thế nhưng cũng không gặp phải chuyện kinh hách nguy hiểm gì. Ngày ấy sau khi đi dạo phố trở về, tôi thỉnh thoảng lại nói chút đạo lý với Bàng Dục, chính là bất kể tôi có khuyên can mãi, nêu ví dụ phản chứng, hắn đều cau mày, một bộ dáng không cho là đúng.
44 Có lẽ là chưa từng bị người nào đối đãi như vậy, cho nên lúc mới bị tôi ấn ngang người lên trên đùi, Bàng Dục bị dọa sợ ngây cả người, cho đến lúc bị tôi đánh cho vài cái vào mông, mới tỉnh táo lại, sau đó dùng sức giãy giụa.
45 "Muội nói muội thích…. thích. . . . . . " Triển Chiêu sắc mặt cực kỳ khó coi, ấp úng mất nửa ngày vẫn chưa nói được một câu hoàn chỉnh. Thấy bộ dáng hắn như vậy, tôi sao lại không hiểu được là hắn đã hiểu lầm rồi đây, vội dùng sức khoát tay "Triển đại ca, huynh hiểu lầm rồi, thật sự hiểu lầm rồi, tuy rằng muội nói thích, nhưng không phải là cái loại thích như huynh đang nghĩ đâu.
46 "Vu cô nương, vì sao không để cho tôi chết đi. . . . . . " Kim Ngọc Nương nửa quỳ trên mặt đất, mặt xám như tro tàn thì thào nói. "Chết cái gì mà chết ? !" Tôi ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào nàng "Chết thì dễ, chỉ cần lấy dây thừng hay giá nến thắt cổ đập đầu là xong.
47 "Huynh…. huynh nhấc khăn voan của muội. " Nhìn thấy người trước mắt, tôi có chút ngớ người nói ra một câu. "Ừ, ta sẽ phụ trách. " Trong ánh mắt Triển Chiêu nhìn tôi tràn ngập ý cười "Bất quá, phải giải quyết chuyện trước mắt đã rồi nói sau.
48 Tôi ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt lạnh như băng mang theo ý châm chọc của Bàng Dục, ở tại Nhuyễn Hồng Đường bị mất mặt, tôi thật sự có cảm giác rất muốn tìm lấy một cái lỗ để chui xuống.
49 Sáng sớm ngày hôm sau, chúng tôi dựa theo kế hoạch ban đầu quay trở về Khai Phong phủ. Chính là còn có chút phiền toái về Bàng Dục, hắn dù sao cũng là An Lạc Hầu, nên không thể mặc áo tù, ngồi xe tù chỉ lộ ra cái đầu giống như những tù nhân khác được.
50 Sau khi cáo biệt Bàng Dục, tuy rằng đã làm hết sức mình, nhưng tinh thần cũng không khỏi sa sút vài ngày, sau mới dần dần khôi phục lại. Mà vụ án của Bàng Dục, giống như đang giằng co vậy, Bao đại nhân chống lại Bàng thái sư cùng Bàng quý phi, tuy rằng Khai Phong phủ có chứng cớ trong tay, nhưng là Bàng gia có địa vị khá lớn, hơn nữa Hoàng Thượng lại do dự, cho nên cũng chỉ có thể ở thế giằng co đến tận bây giờ.
51 Thật mất mặt, thật sự rất mất mặt. Tôi ngay cả thêu một chữ thập cũng chưa từng sờ qua, chứ đừng nói đến là tự mình thêu giá y có độ yêu cầu động tác cực khó như thế này.
52 "Triển…Triển đại ca. . . . . . " thanh âm của tôi có chút run rẩy, giơ tay lên, không dám tin nhìn tay của mình, đang cực kỳ tuyệt vọng, nghĩ rằng cả đời này chỉ sợ sẽ mãi sống theo kiểu nửa ngày trong thân thể mình, nửa ngày còn lại sống trong thân thể của người khác, thế nhưng, thế nhưng.
53 "Đó là do ngươi không có phúc được nhìn thấy!" Bạch Ngọc Đường vẫn kiêu ngạo nói. "Ơ, may mắn là không phải chứng kiến" tôi liếc mắt "Chỉ sợ toàn là ngốc tử, người mặt rỗ, hay người quái dị cũng nên, cũng chỉ có Bạch Ngũ gia của chúng ta mới cho là báu vật!""Ngươi mới là ngốc tử mặt rỗ quái dị " Bạch Ngọc Đường liếc tôi một cái "Túi thêu tặng cho Bạch Ngũ gia ngươi cũng là thêu uyên ương, chứ không phải vịt chết.
54 "Chải lần một vợ chồng hoà thuận, chải lần hai bách niên giai lão, chải lần ba con cháu đầy nhà. . . . . . " hỉ nương đứng ở phía sau tôi, vừa cẩn thận chải đầu cho tôi, miệng vừa lẩm bẩm nói lời những lời may mắn được lưu truyền từ trăm ngàn năm qua.
55 "Tiểu Hầu gia, ngươi. . . . . . " nghe thanh âm của Bao đại nhân đã cực kỳ phẫn nộ rồi. Tôi nhíu chặt mày, lộn xộn như thế này còn ra thể thống gì nữa! Trong lòng không kìm chế được nữa, bùng phát lửa giận, tôi đưa tay lên muốn nhấc khăn voan lên.
56 Động tác của vị Cát Thanh kia thật mau lẹ, động tác của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không chậm, cơ hồ là Cát Thanh mới vừa nhấc tay, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã một trước một sau vọt lên.
57 "Bàng Dục, ngươi khinh người quá đáng!" Cơ hồ là Bàng Dục vừa dứt lời, thanh kiếm trong tay Triển Chiêu chợt lóe lênTôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triển Chiêu nhưng lại nhặt bội kiếm mà Cát Thanh đánh rơi trên mặt đất lên, chỉ trong nháy mắt, mũi kiếm sắc lạnh đã chĩa thẳng vào yết hầu của An Nhạc Hầu Bàng Dục, chỉ cần tiến thêm mấy centimet nữa thôi, là Bàng Dục là máu tươi lênh láng.
58 "Hừ ——" thật lâu sau, Bàng Dục mới hừ lạnh một tiếng "Có thể, Vu An Chi, nếu ngươi không muốn làm thê tử của ta, liền làm nô tỳ đi. " Hắn cười lạnh, nhìn thoáng qua Tiểu Mẫn đang ôm thái tử "Ôm theo hài tử của ta, đi theo ta.
59 Bàng Dục vừa dứt lời, cả phòng liền trở nên im lặng đến mức kỳ dị, ba người mắt to trừng mắt nhỏ, thật lâu sau, giọng điệu không dám tin của Bàng thái sư mới vang lên "Ngươi nói cái gì, đứa nhỏ này là con ai? Tôn tử của ai?" Thấy thế, biểu tình kia của Bàng Dục không biết có nên nói là vui sướng khi người gặp họa hay không nữa, hắn tươi cười nói "Con nói, cha, đó là con của con, tôn tử của "ngài"!" Hắn vừa nói, một bên còn cố ý kéo dài chữ ngài.
60 Tôi ôm tiểu thái tử đi vào đại sảnh. Mới vừa nhấc đầu lên, ánh vào mi mắt chính là một màu đỏ quen thuộc. Cơ hồ là không tự chủ được, tôi tiến lên nửa bước, mới vừa bước được một bước, liền bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại.