21 Thấy Tịnh Yên ngồi bệt xuống sàn, mắt mũi lem nhem, Chấn Phong đoán ngay được tình hình. Lập tức đóng cánh cửa trắng lại, hoàn toàn cách âm để bên ngoài không nghe không thấy gì được.
22 - Không phải con đã nói rồi sao? Chiếc nhẫn ấy con bây giờ không biết ở đâu, đến hình dạng cũng không nhớ đến được. - Bây giờ phải làm sao đây? Ngươi thật sự quá to gan.
23 - Tại sao thời gian rút ngắn đi chín ngày vậy? Diêm phu nhân, không phải thời gian càng dài thì sẽ càng có hi vọng hơn sao? - Chính vì viên đơn đó tồn tại quá lâu nên ta không chắc rằng chín mươi chín ngày sau nó sẽ hết tác dụng.
24 - Cô! Bẩn quá! Tôi vừa tắm, vừa thay y phục mà!!! - Hu. . . hức. . . hu. . . . . Chấn Phong bị nữ nhân trước mắt ôm chặt sống chết không buông, tay từ từ đặt lên lưng nhẹ nhàng vỗ vỗ “Được rồi! Chẳng phải cô vẫn ngồi đây sao? Không sao, không rồi! Đừng khóc nữa!” - Tôi.
25 - Phu nhân! Nàng đi đâu vậy? Bắt ta đợi lấu quá! Có chuyện cần bàn với nàng đây! - Aaa chẳng qua nhìn con dâu ngoan xanh xao, thiếp không yên tâm nên đến bắt mạch cho nó.
26 Diêm lão phu nhân mặt có chút bối rối, nhưng trong phút chốc đã lấy lại được thần trí “Khi nào chúng ta lên đường vậy lão gia?” - Sáng mai lập tức đi! Nếu nhanh thì trong một ngày đường sẽ tới, kịp mừng thọ cha mà, nàng đừng lo.
27 - Diêm đại ca. . . tôi là nữ nhi mà! - Điều đó. . . - Anh dặn tôi chỉ khép hờ của phòng như vậy! Anh lại có năng lực rất lợi hại! Anh nói xem tôi làm sao dám tắm chứ! Chấn Phong toàn thân cứng như tượng, mất mấy giây mới trở lại ban đầu.
28 - Diêm đại ca anh đừng coi thường tôi, thật ra thì dì nuôi mỗi lần xem tôi diễn kịch trong lớp về, đều bảo là tôi diễn hay hơn những bạn học khác rất nhiều! Chấn Phong cười rất thoải mái, khiến đôi mắt tựa nước hồ thu lạnh cũng trở nên ấm áp hơn.
29 - Diêm đại ca! Không phải anh muốn gạt người đấy chứ? Mỗi lần tôi nghe mĩ từ “để lần sau, đưa sau. . . ” thì ý nghĩa là mãi mãi lãng quên món đồ ấy đi.
30 - Ha. . . ha. . . sẽ như thế nào cơ? - Bóp chết cô. - Diêm đại ca, tôi suy nghĩ năm lần bảy lượt mới dám bày ra mưu kế này! Đâu dễ để lời hù dọa của anh phá vỡ chứ? - Suy nghĩ? - Đúng! Đúng bây giờ chúng ta xem như cùng ngồi trên một chiếc thuyền rồi! Chẳng phải Diêm lão phu nhân bảo chỉ một con kiến chết tan xác ở nơi đại dương mênh mông mà cha anh còn biết sao? Tôi mà bị anh bóp chết thì cái gì cũng bại lộ, ha.
31 - Còn tùy, chuyện đó tôi cần thời gian để suy nghĩ! Nha đầu cô đã làm ta thực sự không vừa ý rồi! Tịnh Yên vẻ mặt nịnh nọt như cún lâu ngày không gặp chủ “ Ha.
32 - Nha đầu, dịu dàng với nàng mà nàng cũng có vấn đề gì sao? Tên này, rốt cuộc là sao đây? Lúc gọi nha đầu, lúc thì cô ngốc, khi thì ta ta nàng nàng, đúng là yêu nghiệt “ Aaa sao lại vậy được! Tôi phúc phận ba đời tu mười mấy kiếp mới có được diễm phúc lớn như vậy! Haa.
33 - Không lẽ năng lực năm trăm năm của ta không có nhẫn là không xong sao? Vô lý! Sao có thể như vậy? Nhẫn chỉ tương trợ cho năng lực, công dụng chính là thu hồn đoạt mệnh.
34 - Chuyện này không thể khẳng định, cũng không thể phủ định. - Vậy bà có biết năng lực của những tử thần từ đâu mà có không? - Cái đó rất khó nói, chính xác là năng lực như thế nào? - Là năng lực đọc suy nghĩ của đối phương trước mặt.
35 Chấn Phong ngoài tĩnh như mặt nước, nhưng bên trong lại như có tia lửa đốt “Quái lạ, thời gian cũng đã lâu nhưng người vẫn chưa xuất hiện! Bên trong liệu có chuyện gì không ổn chăng? Không phải lại gây chuyện chứ? Haizzz” Không gian bốn bề tĩnh lặng, không hề có một tiếng động càng khiến họ Diêm lo lắng không yên, liền lập tức di chuyển về hướng phòng.
36 - Được rồi! Ăn đi, chẳng phải nàng nói bản thân đói đến lưỡi nhám họng khô sao? Tịnh Yên toàn thân hóa đã vẫn chưa thể trở về nguyên trạng, không nói được lời nào.
37 Thậm chí có những khi họ thấy muội khóc lại mặc kệ, tiếp tục tranh đua, còn vui mừng như loại được một con kiến luôn làm họ chướng mắt.