1 Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợiThất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống.
2 Họ không nghĩ rằng quân đội Yến quốc nhanh như vậy, vây quanh toàn bộ hoàng cung, không biết là phái ra bao nhiêu người, tất cả đều như hung thần ác sát canh giữ, có chạy đằng trời.
3 Hắn liên tiếp hỏi ra nghi vấn, vị công tử này xem ra tướng mạo rất tốt, hay là theo hắn, khả dĩ có thể thoát khỏi thất điện hạ của Yến quốc. "Nghe nói ngươi có hai nàng công chúa tuyệt sắc?"Lão hoàng đế nhãn tình sáng lên, gật đầu liên tục, "Trẫm xác thực có hai hòn ngọc quý trên tay, phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành.
4 "Các người, hảo hảo chiếu cố hai vị công chúa, suốt đêm nay hồi kinh. " Nhan Hi hạ mệnh lệnh xong không hề liếc mắt một cái. Tự nhiên sẽ có người an bài thoả đáng, vấn đề quan trọng là hắn luôn luôn không thích lãng phí thời gian.
5 Bỗng nhiên hắn có ý nghĩ muốn đùa một chút với tiểu nữ oa tính tình táo bạo này, "Ngươi là ai, dựa vào cái gì ngươi nói thả, ta sẽ thả ?""Bản cung là tam công chúa của Tề quốc - Đào Tiểu Vi, ngươi ghê gớm lắm sao, nhanh lên một chút thả các tỷ tỷ ta.
6 Rơi vào tay thất điện hạ, không chết cũng không thể sống tốt. Hai công chúa tuyệt sắc ở trước mắt, Thất điện hạ còn không hề liếc mắt một cái, đúng là nam nhân lãnh khốc (lạnh lùng, tàn nhẫn), tiểu nha đầu kia tướng mạo cho dù tốt, chỉ là vô tình làm điện hạ tâm sinh thương hại.
7 Tắm xong, Nhan Hi thay y phục khô mát, vẫn là trang phục thư sinh. Cơm tối đã chuẩn bị tốt, sau một lúc, đôi đũa nhỏ đặt lên đĩa, Nhan Hi đã dùng xong bữa tối.
8 Hiện tại chiến tranh kết thúc, bọn họ càng thêm nhàn rỗi, chỉ lo du sơn ngoạn thủy, là những người nhẹ nhàng nhất trong quân đội. Nhan Hi đi tới bên cạnh cửa sổ nơi tiểu nữ oa đang nằm, chỉ thấy tiểu nha đầu, từng trước mặt hắn diễu võ dương oai hiện tại thống khổ cuộn tròn mình lại, tóc dài rối tung ướt đẫm dán tại trên trán, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút huyết sắc.
9 Nói thì giản đơn, nhưng để làm được e rằng cũng không dễ dàng như vậy. Tiến nhập kinh thành Yến quốc, đại quân chia ra, một phần đóng quân lại trên đường.
10 Nhan Hi cười nhạt, chấp chưởng kinh thành nội thị, thật đúng lão hoàng đế sợ hắn quá nhàn rỗi, vừa mới bắt hắn cầm quân ra trận một phen khảo nghiệm. Nhìn bên trái các huynh đệ như là lộ ra biểu tình "Hảo huynh đệ", nhưng giờ này khắc này, sợ là trong đầu óc họ bất mãn tính kế diệt trừ hắn a.
11 Ăn xong, Nhan Hi tâm tình tốt hơn. Nãy giờ đang chăm chú nhìn hắn là lão quản gia, lúc này hắn mới nhẹ nhàng nói, "Chủ tử, có một việc cần ngài quyết định.
12 Nhan Hi đi ra cửa hừ lạnh, "Quản gia đâu. "Rất nhanh có một thân ảnh không tiếng động chạy đi, không bao lâu, lão quản gia béo mập cũng đến trước mặt Nhan Hi, vui vẻ nói, "Điện hạ, ngài tìm lão nô?"Nhan Hi chắp tay sau lưng đi vào phòng, liếc nhìn dáng người nhỏ nhắn buồn bã ngồi ỉu xìu trên ghế, dựa vào bàn đờ người ra, "Chuyện gì xảy ra?"Quản gia đại não lập tức vận chuyển, hắn nhìn tiểu cô nương mặt ngấn lệ, lại thấy vết hồng hồng trên hai tay nhỏ đang nắm chặt nhau, lòng nghĩ, lần này tám phần mười là khó thoát tội, chỉ mong điện hạ không nên truy cứu tới cùng a.
13 Nàng đã từng là chủ tử, ăn cũng có người uy đến miệng. Nhan Hi bế nàng đi tới gian ngoài đặt nàng trên giường nhỏ, thuần thục thoát quần áo cho nàng, sau đó xoay người đi trở về giường của mình.
14 Thấu hiểu tâm tư thất điện hạ, hắn càng cảm thấy mình đúng là một lão nô hết lòng hầu hạ chủ tử, với lại bên trong phủ nhiều hạ nhân như vậy, thiếu đi tiểu nữ oa kia cũng không có gì là đại sự.
15 Nhan Hi không để ý tới nàng, nàng cũng không để ý Nhan Hi, tính công chúa lại nổi lên, chỉ lo nhìn bàn chân, mặc kệ cho Nhan Hi mặt lạnh, từng chút từng chút đối đầu hắn, hắn hận không thể ném đi đồ ăn trên bàn, thoạt nhìn như rất tức giận.
16 Người xấu này còn không thả tay ra, còn chưa để nàng qua một bên, định bụng không cho nàng cơm ăn sao?Không đợi Đào Tiểu Vi tự hỏi xong, Nhan Hi lại gắp một ít điểm tâm nữa nhét vào miệng nàng, ngăn chặn nàng mở miệng, để Đào Tiểu Vi chỉ có thể lo ăn, không còn có thời gian bận tâm cái khác.
17 Tam hoàng tử Nhan Sóc bãi triều xong, lập tức trở về phủ đệ, triệu tập hết thày các mưu sĩ, trong mật thất những khuôn mặt đa mưu túc trí thâm trầm nghe Nhan Sóc nổi giận đùng đùng, kể ra chuyện ngày hôm nay trong triều, thất điện hạ Nhan Hi đặc biệt được đãi ngộ như thế nào.
18 "Tam điện hạ, đây là những lời thật của lão phu, không hề có nữa điểm giả dối. Thất điện hạ, đa mưu túc trí, là người khó có được trong các tướng tài, nhưng lại không có chí lớn.
19 Sáng sớm, quạ đen trước cửa kêu khiếu. Nhan Hi đã sớm rời giường, phân phó quản gia không nên phái người gọi Đào Tiểu Vi khi đang ngủ. Quản gia đã triệt để nhận rõ, không cần Nhan Hi nhiều lời, cũng không muốn thấy lại tình cảnh như hôm qua.
20 Quản gia xử lý xong, Nhan Hi đã dùng xong bữa sáng, Đào Tiểu Vi đang cố ăn xong một cái bánh nhỏ, tâm trạng rất vui vẻ. Mà Nhan Hi thì an tĩnh một bên xem sách, thỉnh thoảng nhàn nhạt liếc nhìn nàng.