61 Xem ra ngày hôm nay hắn không ăn thì nhất định không bỏ qua. Đào Tiểu Vi tiếp lấy chén rỗng, muốn đi lấy thêm, lại bị Nhan Hi kéo trở lại, đặt tại chỗ ngồi không cho động, "Để Thiên Sương làm, ngươi ngồi ăn đi.
62 Nàng đang nghĩ ngợi làm thế nào để rút tay về, Nhan Hi bỗng nhiên thở dài một tiếng thỏa mãn, "Vi vi, tối nay trời tốt như vậy, không bằng theo ta ra khỏi thành đi đến một nơi đặc biệt.
63 Từ thắt lưng lấy ra một khối ngọc Nhan Hi đưa tới trước mặt tên tướng lĩnh, "Mở cửa. "Không dám hỏi nhiều, hắn lập tức chỉ huy bọn lính mở ra khe cửa đủ để ngựa qua được, hắn cung kính mà nhìn bóng lưng Nhan Hi đi xa.
64 Nhan Hi dẫn nàng tới nơi này, chỉ để nhìn chổ trống này?Lão nhân dẫn tới cửa thì đứng lại cũng không vào, Nhan Hi cùng Đào Tiểu Vi sau khi đi vào, hắn nhẹ nhàng giữ cửa đóng lại, để đèn lồng lên bàn thạch phía sau cây cổ thụ, ngồi xuống kiên trì chờ đợi.
65 Ngâm trong nước suối, lỗ chân lông bị nhiệt khí làm giãn nở, ngâm lâu cũng làm một người khòe khoắn trở nên bủn rủn. Đào Tiểu Vi lại nằm úp sấp dựa bên bờ bậc thang, cổ hoàn toàn chìm trong nước, lúc đầu không khỏe rất nhanh liền biến mất, cảm giác thoải mái muốn ngủ liền tập kích mọi giác quan của nàng.
66 "Ngươi không trả lời, ta coi như ngươi đáp ứng rồi nga. " Đào Tiểu Vi chơi xấu, bịt chặt hai tai cố sức làm sao không nghe tiếng hắn, "Còn muốn nghĩ cự tuyệt thì ta bịt tai lại, cái gì đều cũng không nghe.
67 Hoàng đế lúc này mới từ bên ngoài cùng Nhan Hi đi vào, mọi ánh mắt của các đại thần đều tập trung vào họ, từ sau khi vào triều hoàng thượng luôn không rời thất điện hạ, thậm chí đến khi vào tới sảnh điện hắn cũng cố ý làm trò trước mặt các chúng hoàng tử cùng đại thần, kéo cánh tay Nhan Hi đi tới bên cạnh thái tử, lúc này mới sải bước đi lên bảo tọa.
68 Trong quân đội Nhan Hi đức cao vọng trọng, lại là người có trình độ mưu lược khó có thể tưởng tượng. Kẻ thù chỉ cần nghe tên hắn đã run run bỏ chạy, sở dĩ hắn có tên hiệu là "Sát thần" vì nơi nào hắn xuất hiện chắc chắn sẽ mang đến biển máu và giết chóc vô biên.
69 Hoàng đế tiếp tục vuốt vuốt chòm râu, trầm tư một lát sau nhìn thái tử và Nhan Hi nói, "Không bằng thăng cấp từ Quả thân vương thành Duệ thân vương, đem Đông Giao ban cho hắn (ta nghĩ chắc một mảnh đất ở đâu đó, hay thành trì chẳng hạn), nếu thấy vậy còn ít, đơn giản tuyển một chính phi, hai trắc phi, bốn thị thiếp cho thất đệ ngươi, ban một hôn lễ long trọng, như thế nào?" Cuối cùng câu nói mà mọi người trông đợi cũng đã nói ra, hoàng đế không dám nhìn tới Nhan Hi, một mặt đối diện với thái tử, hắn bộ dáng tươi cười cứng ngắc rõ ràng là muốn bài trừ.
70 Hoàng đế dùng giọng mũi trọng trọng hừ một tiếng, hắn đây là muốn giục thái tử phải nói ra đồng ý, lấy thân phận đại ca mà hảo hảo mở đường cho đệ đệ không bình thường của hắn.
71 Không thích hợp a, hoàn toàn không giống với tính cách Lão Thất nhà hắn. Lần này hoàng đế cũng nổi lên cảnh giác. "Hoàng nhi, phụ hoàng tuyệt đối tôn trọng ý kiến của ngươi, đừng ngại nói ra, đại ca ngươi ở đây, chúng ta thảo luận một chút, tìm một phương án ban thưởng thích hợp nhất.
72 "Lão Thất, chỉ tìm thê tử cho ngươi, có bắt sống chết gì đâu, đã hai mươi bảy rồi, ngươi còn chờ cái gì nữa?" Hoàng đế bỗng nhiên vỗ cái trán, đầy mặt uể oải, "Vì sao ngươi không thể giống những đứa con khác của trẫm, an phận thủ thường với thân phận hoàng tử? Lại thích cùng trẫm đối đầu, ngươi một lần lại một lần làm trái, ngươi nghĩ trẫm vĩnh viễn dễ dàng tha thứ việc cố tình gây sự của ngươi sao?"Nhan Hi lại khôi phục thần sắc hờ hững, "Nhi thần không thích trong phủ xuất hiện những tiểu miêu tiểu cẩu nhìn không vừa mắt, nếu như phụ hoàng ép bức đem phần thưởng đưa tới, chỉ sợ phiền phức ngài lại khổ cực nữa vì phải giúp đỡ ta chuẩn bị cho tốt hậu sự.
73 Nhan Hi cùng thái tử sóng vai rời khỏi ngự thư phòng. "Thất đệ, phụ hoàng chỉ là lo lắng cho ngươi, trong nhiều huynh đệ, ngươi là người phụ hoàng để tâm nhất, cho nên mới có chuyện ngày hôm nay, ngươi đừng để trong lòng.
74 Tay cầm đoạn hương liệu đưa vào đỉnh lư hương, nàng nhẹ nhàng khêu lên bên trong hương hoa lài. Chậm rãi hương khí lượn lờ bắt đầu tràn ngập trong phòng, cực kỳ nhẹ cũng không có vẻ gây gay mũi.
75 Bỗng nhiên hăng hái, Đào Tiểu Vi để sách sang một bên, "Thiên Sương, đi giúp ta thay quần áo. ""Tiểu thư, người muốn đi ra ngoài?""Ân, đến tiền viện xem náo nhiệt.
76 Nàng là ai?Dung nhan tuyệt mỹ cùng hoảng hốt khi bị bắt gặp khí chất ấy dường như không thuộc về nhân gian, nàng tựa như bị làng gió vô hình nào đó gọi trở về trời, không bao giờ nữa gặp lại.
77 Đào Tiểu Vi cuống quít chạy trở về, ngang qua nội viện của Nhan Hi cũng không dừng lại, men dọc theo đường nhỏ đi qua cửa tú lâu, trở lại phòng ngủ. Người như mất hồn cởi ra áo khoát, hai tay ôm ngực ngồi trước giường, tim như nổi trống vẫn chưa thể bình tỉnh được.
78 Sợ cái gì nàng liền tưởng tượng cái đó, hiện giờ trong đầu Thiên Sương hiện lên hình ảnh Nhan Hi cùng cây đại bản, nàng ngay lập tức cả người như bị đóng băng, chợt nghe thấy tỷ tỷ Thiên Đồng hướng bên ngoài tú lâu cung kính thỉnh an thất điện hạ.
79 Giật mình, Đào Tiểu Vi tỉnh lại, cánh tay bị đầu đè lên tê dại đến một chút cảm giác đều không có. Sắc trời đã tối, Nhan Hi đã sớm rời khỏi, nàng cau mày cử động vai để lưu thông máu, chờ khôi phục lại tri giác nàng bò xuống giường đi tới bên cạnh bàn rót ình một ly trà.
80 Tiểu cô nương mủm mỉm cùng thiếu nữ đang đứng thẳng khoanh tay kia từ từ hợp lại làm một. Dung mạo thay đổi, thanh âm thay đổi, thế nhưng cảm giác nàng gây cho hắn tới bây giờ thủy chung cũng không thay đổi.