121 Hôm nay thực sự là đã xảy ra nhiều chuyện, ăn xong bữa tối Đào Tiểu Vi tất tả bò lên giường, nhắm lại mắt, nàng dường như thập phần mệt mỏi. Thiên Sương cùng Thiên Đồng xong việc liền thổi nến, quay về phòng của mình.
122 Có lẽ là việc thánh chỉ tứ hôn sáng nay đã làm bầu không khí của Tú lâu càng thêm quỷ dị. Một tiểu thư đang giả vờ ngủ cùng một Vương gia biết rõ đối phương giả vờ nhưng cũng không nói ra, hai bên trầm mặc giằng co.
123 Ủ rũ cúi đầu, biểu tình uể oải ẩn dấu trong bóng đêm, Đào Tiểu Vi rầu rĩ nói, "Người xấu, mấy năm nay vẫn cùng ngươi sinh hoạt như vậy, Vi Vi xem ngươi như ca ca mà ỷ lại, nhưng hiện tại, bỗng nhiên.
124 Nghe xong lời này, thần sắc Nhan Hi chậm rãi khôi phục lại bình thường, lạnh lùng mà trầm tĩnh. "Vi vi, ngươi nghĩ quá nhiều, sự tình không có phức tạp như vậy.
125 Tay nắm chặt quần áo Nhan Hi buông lỏng ra,Đào Tiểu Vi khó nén buồn bả, vô tình nói, "Ta không nghĩ còn gì để hỏi, ngươi quay về ngủ đi. "Nhan Hi đứng dậy ly khai, nhưng cũng không có lập tức rời đi, hắn đi tới bên cạnh bàn thấp lên ngọn nến, để bên trong sáng sủa ấm áp hơn.
126 Còn chưa phản ứng, toàn bộ người nàng đã bị một cổ lực kéo vào một vòng ôm ấm ấp, cánh tay hắn như thiết không chút khách khí mà ôm chặt. Nàng kinh hô ra tiếng, "Người xấu, ta bị ngươi ôm nghẹn chết, buông ra.
127 Thái tử lại đứng ở ngoài Duệ thân vương phủ. Hắn không rõ đây đã là lần thứ mấy, trong lòng rõ ràng còn hiện diện bóng hình xinh đẹp, nhịn không được khi rãnh rỗi lại đến đây đi dạo.
128 Đào Tiểu Vi đứng trên tán cây, trong tay nâng một con chim nhỏ, một tay cầm lấy một nhánh cây, cả người lung lay giữa không trung. Nàng chỉ bất quá là hiếu kỳ, mùa đông lạnh như thế sẽ có chim đến cây làm tổ, vì vậy bò lên trên xem, không nghĩ tới một chân đạp trúng nhành cây khô, thiếu chút nữa cả người đều rơi xuống phía dưới, dưới tình thế cấp bách hai tay vô ý thức chộp tới, tay trái may mắn cầm được thân cây miễn cho lập tức bị rơi xuống, tay phải lại cầm chú chim nhỏ, cố sức đưa bàn tay đến tổ cỏ khô, bộ dáng hết sức chật vật.
129 Buổi sáng ngày hôm nay, quản gia chợt nghe có tiếng quạ đen trên cây kêu khiếu, hắn mang theo gậy trúc tìm một vòng, cũng một tìm được con chim đáng ghét.
130 Đúng vậy, là thị vệ sai lầm quản gia không liên quan nên cũng không sợ hãi. Thế nhưng, nhất là thời gian này, cho dù không tình nguyện, quản gia cũng phải mở cửa, nghênh tiếp thái tử đang nổi giận đùng đùng.
131 Thái tử cười nhưng giận dữ, trong mắt hàn ý càng đậm, "Tốt, khá lắm Duệ vương phủ quá làm càn, ta là thái tử cũng không để vào mắt. Nếu thất đệ không ở, Vương phi tương lai lại không làm tròn trách nhiệm chủ mẫu tới giải thích, lại phái một tên nô tài ra cùng ta nói càn, hừ, ngươi, đem thị vệ trọng thương này theo ta đến Kim Loan điện, ta muốn cùng thất đệ trước mặt phụ hoàng tìm một cái công đạo.
132 Thiên Đồng bưng một chậu nước nóng từ nội viện đi tới, thật xa đã trông thấy quản gia cười tủm tỉm ngồi chồm hổm ở gốc cây, mặt nàng đỏ lên, làm như không phát hiện, cúi đầu bước nhanh đi qua.
133 "Người xấu, ta hảo lạnh nga. " Cười hì hì lấy lòng, Đào Tiểu Vi thân thể mềm nhũn cọ cọ vai Nhan Hi, như con thỏ nhỏ khả ái mở mắt to trong suốt, "Bây giờ còn là mùa đông, bên trong chỉ có hai chậu than, ngươi không cảm thấy lạnh sao.
134 Vốn tưởng rằng người đến sẽ là tiểu mỹ nhân nũng nịu, thái tử thế nào cũng không nghĩ tới lại thấy khuôn mặt Nhan Hi bọc một luồng sát khí lạnh lùng nghiêm nghị đi tới.
135 Thái tử ra về, lúc về, gương mặt một màu đỏ tím, tròng mắt còn hiện rõ tơ máu. Nhan Hi vẫn lạnh lùng như trước. Cửu Đĩnh là người duy nhất dám trước mặt Nhan Hi nói lên ý kiến, hắn châm chước từ ngữ, cung kính nói, "Gia, như vậy thời gian tới sợ là không tốt lắm đâu.
136 Thái tử nghẹn lời, thật không thể làm trò trước mặt mọi người, hắn đem tình hình lúc đó cùng Nhan Hi nói ra. Hắn cũng không nghĩ, hắn có thể vì một nữ nhân mà không chút do dự buông tha ý nghĩ trả thù Nhan Hi.
137 Về phần bọn họ cùng chấm trúng một nữ nhân, nhưng là Nhan Hi biết nàng trước, hắn giấu trong tay tỉ mỉ dưỡng dục mười năm, thái tử tuy rằng bất bình nhưng cũng không cách nào thay đổi sự thật này.
138 "Lão sư, có lẽ người đúng. " Thái tử bất đắc dĩ lắc đầu, bộ dạng có chút chán chường. Dưới tình huống này, Quý Mộ sẽ không tiếp tục truy vấn, hắn đã mẫn cảm nhận thấy được, hôm nay thái tử ấp a ấp úng nói phân nửa ngưng phân nửa, khẳng định là có ẩn tình nào đó, nhưng thân là phụ tá, hắn hiểu được lúc nào nên nói lúc nào phải ngậm miệng, giả vờ như nhìn không ra tâm tư chủ tử.
139 Trên cây, đó là lần thứ ba Đào Tiểu Vi gặp thái tử. Hai người là hoàn toàn không quen biết, vậy mà trong thời gian ngắn ngủi chỉ một tháng, liên tiếp gặp nhau ba lần.
140 Nhan Hi như cũ ban đêm mới trở về, sớm đã thành thói quen mỗi ngày trước khi ngủ đều đến tú lâu nhìn nàng một chút, tuy rằng mỗi lần nhìn thấy đều là khuôn mặt ngủ say trầm tĩnh của Đào Tiểu Vi, nhưng hắn cảm thấy nội tâm an bình không gì sánh được.