141 Nhan Hi híp hai mắt, chậm rãi đi đến bên giường khoanh tay nhìn nàng. "Không được nhìn, đó là của ta, không được ta đồng ý, ngươi như thế nào có thể tùy tiện xem a?" Hai má đỏ bừng, Đào Tiểu Vi nghĩ mặt mình như đang có lửa thiêu.
142 "Cái gì? ". Chỉ một câu nói là không có sao, Đào Tiểu Vi nhất thời liền phản ứng. "Vi vi, mặc dù là thành thân ta cũng không muốn ngươi nhanh như vậy mang thai, bởi vì chúng ta sẽ có một đoạn thời gian rất dài lữ hành, sẽ không có phương tiện để chăm nom một tiểu hài tử.
143 "Ngọc quý nhân cùng Tuyết quý nhân hiện tại là phi tử của hoàng đế, để được ra cung thủ tục phi thường phức tạp, cho dù hiện tại có mời chỉ sợ cũng không kịp.
144 Đào Tiểu Vi đầu choáng váng mơ màng, toàn thân vô lực chuyển tỉnh. Đây là đâu?Xung quanh có cảm giác chấn động đã nói cho nàng biết, nàng đang ở trên một chiếc xe ngựa, thế nhưng, vì sao nàng lại ở chỗ này.
145 Nhan Hi khẽ hừ một tiếng, Cửu Đĩnh liền không cần phải nhiều lời nữa, hắn yên lặng giục ngựa đi theo xe, đoàn người hướng phía bắc mà đi, bôn ba một đoạn mới đến được trấn nhỏ ở biên giới Lỗ quốc.
146 Đào Tiểu Vi không nói lời nào, Nhan Hi nói với nàng vài câu, nàng cũng không đáp lại. Ba ngày trước, sau khi nàng tỉnh lại, nàng vẫn giữ thái độ giận dỗi này với hắn.
147 Đào Tiểu Vi run run. Ra vương phủ, ly khai tú lâu, Nhan Hi dường như thay đổi thành một người xa lạ. Từ trước hắn tuy lạnh lùng nhưng trong mắt cũng còn có một mảnh ấm áp, Đào Tiểu Vi nửa điểm còn không sợ, với lại nhìn cũng đã mười năm nàng sớm đã quen Nhan Hi như thế, nếu có một ngày hắn bỗng nhiên cười hì hì cùng nàng nói chuyện, nàng mới muốn gọi ngự y tới để kiểm tra hắn.
148 Vì sao muốn nàng đột nhiên ý thức được quá khứ đã bị quên, nếu không phải vì bị bắt buộc ly khai kinh thành, nếu không phải nhìn thấy khí thế Nhan Hi tàn nhẫn quyết tuyệt này, nàng sợ là đã hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc giả dối, cho rằng đó chính là cuộc sống nguyên bản thuộc về nàng.
149 Mặc cho Đào Tiểu Vi làm sao nổi giận rít gào, Nhan Hi thủy chung lạnh lùng không thay đổi, tương phản với hắn, hắn càng thờ ơ, Đào Tiểu Vi lại càng thêm cuồng nộ.
150 Đêm xuống, bọn họ đi tới một tòa Liêu thành. Nhan Hi dùng áo choàng bao lấy Đào Tiểu Vi, ôm nàng vào khách điếm bình thường liền bữa tối cũng không có đi ra dùng, trực tiếp nghỉ ngơiĐào Tiểu Vi nữa mơ nữa tỉnh theo bản năng nhích lại gần nguồn nhiệt bên cạnh nàng, đến khi tiếp xúc đến làn da cực nóng kia mới thỏa mãn thở phào một hơi thở, lần thứ hai rơi vào mộng đẹp.
151 Nữa đêm là thời cơ tốt nhất, nàng còn đang nghĩ kế hoạch làm sao trốn đi khỏi Nhan Hi, trốn đi thật xa không cho hắn tìm được, tự nhiên hoàng tử tề quốc Tề Duyên cũng không tìm được, thế nhưng nghĩ nữa ngày cũng không đợi Đào Tiểu Vi tìm ra cách, đã có chuyện xấu tìm tới cửa, túm nàng đi cùng Chu Công chơi cờ.
152 Sau bữa sáng, Đào Tiểu Vi cho rằng đoàn người sẽ lại vội vội vàng vàng rời đi, vẫn không biết tên địa điểm đi đến. Ngoài dự liệu của nàng, Nhan Hi để nàng ngồi trên xe ngựa một đường ra khỏi Liêu thành, ở rừng cây nhỏ gần cửa thành hắn ôm nàng nhảy lên một cây đại thụ cành lá rậm rạp, mà đám thị vệ đi theo bảo hộ dường như không phát hiện, tiếp tục đi về phía trước, chỉ chốc lát đã ra khỏi rừng cây, liền cái bóng cũng nhìn không thấy.
153 Đi đến gần là một nữ nhân mặc váy hắc sắc, đầu che hắc sa, cả đôi mắt cũng không thấy được, vì bị cành cây rậm rạp che phủ. Từ dáng người nàng yểu điệu thanh thoát có thể nhận rõ đây là một nử tử trẻ tuổi, bước đi nhẹ nhàng dùng khinh công bay giữa không trung như, dĩ nhiên không thể so với tốc độ của ngựa.
154 Nhan Hi buồn cười mà thu lại nụ cười cùng âm thanh trong veo lúc nãy. Nàng lấy tay quẹt lên mắt làm tan đi giọt nước ướt trong suốt, nàng thở dài một hơi nói, "Người xấu, sau này ngươi không nên hơi một tí lại dọa người a.
155 Tuy rằng là Đào Tiểu Vi luôn mồm nói phải ly khai Nhan Hi mới giúp nàng vượt qua khúc mắc, thế nhưng từ lúc nghe chính miệng Nhan Hi nói sẽ buông tay cho nàng rời đi, nàng cảm giác rất không thoải mái đứng lên.
156 Ba người lại đi trở về Liêu thành, Cửu Đĩnh đã tìm một tiểu viện không lớn lắm trụ lại. Nhan Hi đi sớm về muộn nên Cửu Đĩnh bị bắt lưu lại hầu hạ bên cạnh Đào Tiểu Vi.
157 Cửu Đĩnh nước trà trong miệng phốc một cái phun ra. "Tiểu thư, người như vậy đi ra ngoài mới là trêu chọc người khác phải chú ý a. "Quay đầu lại nàng trăm phần trăm mô phỏng dáng điệu phong lưu của một nam nhân thực sự.
158 Nhan Hi vội vội vàng vàng chạy về tiểu viện thì đã qua canh ba. Hắn không tiếng động đi vào phòng Đào Tiểu Vi, cởi ra áo khoác, đưa cánh tay nâng lên thân thể nhỏ nhắn mềm mại ôm vào trong ngực, thân nhiệt trên người Đào Tiểu Vi rất nhanh xua tan lạnh lẽo trên người hắn, mấy ngày nay vì điều tra thăm dò đã cực nhọc ngày đêm không thể yên ổn nghỉ ngơi, Nhan Hi uể oải mờ mịt chìm vào giấc ngủ.
159 "Cái này rất tốt ngoạn a. ""Một điểm đều nhìn không ra. "Bốn con mắt đấu nhau, song không bên nào chịu nhường bên nào. "Đây là lạc thú nho nhỏ của người ta, ngươi cả ngày cũng không ở, chẳng lẽ ta muốn ngoạn gì đó cũng phải kêu Cửu Đĩnh đi xin chỉ thị sao?""Cô nương nhà người ta thì thêu thùa, trù nghệ, đánh đàn, chơi cờ, đuổi bướm hái hoa cũng được a!" Vì sao nàng lại thích ngoạn những cái không bình thường này.
160 Nhan Hi nheo lại mắt âm thanh trầm trầm, "Ngươi nói chính là sự thật?"Dùng sức gật đầu, nàng đảm bảo lại cố gắng đảm bào. Ánh mắt giận dữ lặng yên biến mất, Nhan Hi chậm rãi một lần nữa thở ra, đem chăn kéo cao lên cổ Đào Tiểu Vi, ôm nàng vây trở lại trong ổ chăn ấm áp.