1 Đêm khuya một tiếng nổ vang khiến Lam Kiều Nhị bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nàng mở mắt mơ hồ nhìn ra ngoài cửa, một tia chớp rạch ngang trời. Trời sắp mưa giôngTrước khi mưa thường có gió mạnh.
2
Đêm khuya một tiếng nổ vang khiến Lam Kiều Nhị bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Nàng mở mắt mơ hồ nhìn ra ngoài cửa, một tia chớp rạch ngang trời.
Trời sắp mưa giông
Trước khi mưa thường có gió mạnh.
3
Truyền thuyết rằng, trong Tây Thành vương phủ này, đáng sợ nhất không phải bảo đao lợi kiếm trong tay thị vệ mà là một con mèo.
Một con mèo trắng
Vì sao con mèo trắng này lại đáng sợ hơn lợi kiếm trong tay thị vệ? Bởi vì nó là mèo của Vương phi nuôi.
4 Con mèo trắng nhờ Kiều Tâm trông nom mà trở nên vô cùng nhu thuận, mọi người đều nói, ngoài Vương phi có lẽ chỉ có Kiều Tâm mới thu phục được tên vô lại đó (Heo: Thế gia danh môn cũng có 1 tên vô lại đáng yêu là Tiểu Bạch, mình yêu cái tên này rồi).
5
Từ khi nhập phủ, hôm nay là lần đầu tiên Kiều Tâm ra ngoài thăm người thân
Thật ra nàng chẳng có thân nhân gì ở Nhạc Dương, nhưng có một người còn quan trọng hơn người thân, nhất định phải gặp.
6
– Tiểu thư, có thầy tướng số kia rất giỏi, có muốn tới xin quẻ không?
Một giọng nói hân hoan truyền đến, đầy ý giật dây
– Hôm nay chúng ta đến chùa dâng hương chứ không phải đi xem tướng số
Nữ tử mặc trang phục hoa lệ kéo váy, chậm rãi bước xuống bậc thang trước cửa chùa, bình thản nói:
– Huống chi ta cũng không để ý đến mấy chuyện tướng mệnh này.
7
Một chiếc xe ngựa chờ sẵn, xa phu thấy nàng đến lập tức đứng dậy, cung kính gọi:
– Đại tiểu thư
– Mau đưa ta về phủ.
8
Vừa mới dâng trà đến cửa phòng Đông viện đã nghe được trận cười sang sảng.
– Đình Phong, không ngờ tiểu tử nhà ngươi cũng có ngày hôm nay, chuyến đi lần này đúng là không tồi, có trò hay để xem rồi.
9 Kiều Tâm chưa bao giờ đến Tây Giao, chỉ nghe mọi người nói Tây Giao chẳng có gì đẹp. Nhưng khi nàng tới đây mới phát hiện mọi người nói không đúng. Nơi này có núi non, chim chóc, cây hoa, lại có ruộng lua xanh mướt trải rộng, còn có dòng suối trong lành vắt ngang khiến người ta có cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái.
10 Trên bầu trời mây đen vần vũ dường như có thể mưa lớn bất cứ khi nào, khiến người bức bối. Kiều Tâm đẩy cửa sổ nhìn về phía Tây Giao, nàng vốn dĩ phải vui vẻ nhưng không vui nổi, trong mắt đầy lo lắng.
11
Tối hôm đó, Kiều Tâm lại nằm mơ, trong giấc mơ, nàng lại biến thành cô gái mặc quần áo hoa lệ kia.
Nàng đang khóc, trong rừng rậm tăm tối, nàng ngồi xổm trên bùn, nước mắt thấm ướt vạt áo.
12
Là trong mơ nghĩ không ra hay là hiện thực không nghĩ ra?
Kiều Tâm chỉ cảm thấy mọi thứ này đều rất chân thật, không giống như mơ nhưng nếu không phải mơ thì sao nàng lại thành cô gái sang trọng, hơn nữa ở bên còn có một nam tử tuấn mỹ, si tình đến vậy?
Nhắm mắt lại, nàng cố gắng nhớ, ngay khi sắp nhớ ra, một tiếng động ồn ào đánh thức nàng.
13
Gió mùa hạ thổi vào trong, vốn dĩ là tươi mát, sảng khoái mà lúc này lòng Kiều Tâm lại vô cùng phiền muộn
Vì sao lại phiền muộn? Nàng vốn nên thấy may mắn, may mà lần này nàng không nhận tình cảm của hắn, nếu không chẳng phải là mang nợ rồi sao
***
– Tỷ tỷ…
Nhìn nữ tử trùm đầu, Kiều Tâm đột nhiên có cảm giác chột dạ, tự thấy mình như phản đồ.
14
Nàng đang phát sốt sao?
Vì sao cả người nóng bừng, hai mắt mơ hồ?
Đêm qua rõ ràng đã đóng cửa sổ sao lại còn nhiễm phong hàn? Không, dường như không phải phong hàn, ngoài những triệu chứng tương tự phong hàn, ngực nàng còn đau đớn, tim đập dồn, dạ dày quay cuồng, co rút…
Nàng mệt mỏi đứng lên, định chải đầu, rửa mặt như bình thường nhưng hai chân lại nhũn ra, ngã gục xuống đất, hồi lâu vẫn không thể đứng dậy
Có cái gì đó ngưa ngứa, chậm rãi chảy từ chóp mũi nàng, lấy tay sờ thử lại nhìn thấy vệt máu tươi đỏ chói
Máu? Sao nàng lại bị chảy máu cam?
Trong lòng có sự buồn phiền dường như không thể nào phát tiết làm cho nàng rất muốn đập phá mọi thứ trong căn phòng này, muốn hét thật lớn.
15
– Ầm!
Lại một tiếng bình hoa rơi xuống đất, bình hoa gốm men xanh thượng hảo lập tức vỡ tan tành.
16 Nàng chạy vội trong hoa viên, tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy hắn ở bên hàng tường vi. Hắn nhíu mày như đang trầm tư, ánh nắng khiến quần áo trắng của hắn càng thêm trắng sáng cùng với màu trắng tường vi càng khiến bóng dáng hắn như trong ảo giác vậy.
17
Nàng mắc bệnh gì vậy? Vì sao khỏi rồi thì như người chết sống lại?
Ngồi dưới ánh mặt trời ấm áp, Kiều Tâm nhìn hồ nước xanh leo lẻo mà ngẩn người.
18
Mới bước lên lầu hai khách điếm đã thấy tiếng đàn truyền ra từ phòng chữ Thiên. Hoa Đình Phong nhớ khúc nhạc này, nó có một cái tên tương ứng với giai điệu của nó: “Sầu tương tư”
Cửa phòng mở sẵn dường như đặc biệt chờ hắn.
19
– Kiều cô nương. Dư ma ma đem chăn đệm đỏ thẫm tươi cười mang tới bên giường Kiều Tâm
– Ma ma, sao lại đổi đồ dùng cho ta? Kiều Tâm khó hiểu
Chăn đệm này không chỉ màu đỏ rực mà còn thêu một đôi uyên ương, tranh thêu ái muội khiến người ta nghĩ miên man, hai má nàng đỏ bừng
– Muốn đổi cũng đổi hoa khác, màu khác chứ.
20
– Tỷ tỷ, tiệc tẩy trần không phải ở đại sảnh sao? Sao… sao lại đưa muội đến phòng tỷ
Kiều Tâm hơi lui về phía sau, giãy khỏi bàn tay đang kéo nàng đi.
Thể loại: Dị Giới, Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50