1 Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong mỗi gian phòng học của trường, không gian được nhuộm một vùng màu vàng trong vắt mỹ lệ. Có một cô bé ngồi trong phòng học, ánh sáng màu vàng trong vắt chiếu vào trên người cô tạo thành những vòng sáng nhàn nhạt.
2 “Lớp trưởng, bài tập. ”“Cảm ơn, đặt ở đó dùm. ”“Lớp trưởng, tối nay giao bào tập có được không?” Có người khóc thét. Trên tay Ô Tiểu Mạn ôm một chồng vở ghi, đi qua đi lại giữa các hàng ghế, nhận những quyển bài tập được đưa tới từ bốn phương tám hướng, nhưng cô vẫn bớt chút thời giờ nhìn về phía tiếng kêu.
3 Ô Tiểu Mạn thở dài, nhưng cô không cản lại hứng trí nói tiếp của bạn tốt. Cô hiểu rõ tin tức của bạn bè và bát quái cũng là một bộ phận của sinh hoạt trong trường, cô còn chưa đắc đạo thành tiên, đương nhiên không thể thoát khỏi những thị phi hàng ngày này.
4 “Bát Hạ, chân cậu làm sao vậy?”Nhìn thấy cậu ta sau khi xuất hiện liền ôm lấy chân, vẻ mặt thống khổ ngồi trên sàn nhà còn không tới sân tập bóng với đồng đội, Thang Hằng nhíu mày, cùng vài đồng đội quan tâm đi qua hỏi.
5 “Bát Hạ, chân cậu làm sao vậy?”Nhìn thấy cậu ta sau khi xuất hiện liền ôm lấy chân, vẻ mặt thống khổ ngồi trên sàn nhà còn không tới sân tập bóng với đồng đội, Thang Hằng nhíu mày, cùng vài đồng đội quan tâm đi qua hỏi.
6 Tan học, rời trường. Ô Tiểu Mạn đi tới trạm xe bus rồi mới phát hiện ra cô đã quên áo khoác của mình. Hôm nay ra cửa thấy thời tiết hơi chuyển lạnh, cô mới tạm thời lấy áo khoác đồng phục trong tủ quần áo ra, cuối cùng tới trường không lâu thì nhiệt độ lại tăng lên như trở lại ngày nghỉ hè và vẫn duy trì như thế cả ngày, khiến cô mang áo khoác đi cũng không có chỗ sử dụng.
7 Thi giữa kỳ sắp tới, lại là không nên luyện tập buổi sáng. Hôm nay hiếm khi Thang Hằng tỉnh táo đi vào trường, rồi vào lớp. Cậu treo túi sách, ngồi xuống, một tay chống cằm, không nhúc nhích, nhìn giống như đang ngẩn người.
8 Bầu trời xanh thẳm, gió lạnh thổi vào, mặt trời chậm rãi chiếu sáng. Tiếng chuông nghiêm túc truyền thống vang lên đúng giờ, học sinh nối đuôi nhau ra khỏi phòng học, tiếng ồn ào càng ngày càng nhiều.
9 “Này, cậu đứng ở đây làm gì? Còn không tiến vào đi?”Người bên cạnh hô nhưng Ô Tiểu Mạn lại không thèm để ý, cô nghẹn họng nhìn chằm chằm vào đại sảnh xa hoa trước mắt, không nhịn được nhìn quanh vài phòng, sau đó mới từ từ bước vào thang máy.
10 Buổi chiều tan học, đội bóng rổ ở lại tập luyện, dưới sự yêu cầu của Thang Hằng, Ô Tiểu Mạn tới sân vận động xem. Cô đi cùng với Vô Mỹ, hai người các cô đi vào sân vận động.
11 Hàng mi thon dài hơi rung động, ánh mắt mơ màng dần chuyển thành tỉnh táo, nhìn rõ vầng sáng dịu dàng trong căn phòng. Ô Tiểu Mạn duỗi lưng một cái sau đó chậm rãi ngồi dậy.
12 “Tiểu Mạn, quản lý nói lát nữa ba rưỡi là có bữa ăn thử, có muốn đi ăn bữa ngon không?” Đều là nhân viên hành chính công ty, Phương Tĩnh Văn đi vào ngồi bên cạnh chỗ Ô Tiểu Mạn thông báo.
13 Thang Hằng chờ ở đại sảnh cao ốc, nhìn cửa thang máy mở ra, bóng hình xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt, ánh mắt hai người nhìn vào nhau, Ô Tiểu Mạn từ từ đi về phía anh.
14 Ô Tiểu Mạn nghiêng mắt nhìn anh một cái. “Rất nhiều ý kiến phải không?”“Không dám. ”“Cái nào?”“Bạn trai cũ vừa hợp lại. ”“. . . ” Anh nghĩ tiến độ vượt mức quy định là được.
15 Nghê An Bân nhìn cậu ta đi vào nhà hàng, một tay đút túi, vẻ mặt bị đánh ngã giống như bị đoạt vợ, sau khi gọi món, cơm đã ra, món ăn không ăn bị nguội thì anh rốt cuộc phải mở miệng quấy tầy.
16 Ô Tiểu Mạn vừa dứt điện thoại, một bạn đồng nghiệp lập tức đứng lên chạy tới bên cạnh cô. “Là Thang tiên sinh sao?” Phương Tĩnh Văn lẻn qua nghe trộm bát quái.
17 Gió đêm thổi, mái tóc đen nhánh mềm mại của Ô Tiểu Mạn tung bay trong gió, Thang Hằng nắm tay bạn gái bước chậm trên đường, duỗi bàn tay nhàn rỗi, vuốt lại mái tóc cho cô để lộ ra gò má phấn nộn.
18 “Ừ. ”Một bóng đen trùm lấy, một túi bánh bích quy thủ công được gói cẩn thận đột nhiên xuất hiện trước mắt. Ô Tiểu Mạn ngước mắt nhìn người tới, khóe môi khẽ cong, nhận lấy.
19 “Thang Hằng. . . A!” Ô Tiểu Mạn nằm trên giường kinh hô lên một tiếng. Bởi vì người nào đó lại nâng chân cô lên, cắn vào lòng bàn chân cô một ngụm. Cô phản ứng theo trực giác nắm cái gối đập vào hung thủ kia, đập cho anh vài cái.
20 Trên tình cảm, ông nguyện ý tin tưởng nhân viên cấp dưới của mình, nhưng thế sự khó liệu, bởi vậy trong lời của ông cũng mang theo chút ý khuyên bảo, ám chỉ nếu có gì khó khăn thì cô nói ra, không chừng ông có thể giúp chút việc.