1 Giang Vịnh là vùng thành thị đẹp một cách mộng ảo, mỗi khi màn đêm buông xuống, sương mù trên núi theo làn gió thoảng xâm chiếm lấy bầu trời của thành phố, nếu bạn từ trên cao nhìn xuống, trước mắt luôn là một mảnh mờ ảo.
2 Ở khách sạn lớn như vậy người mới như Tô Ninh vốn không nên làm tiếp tân, cô đang thuộc giai đoạn học tập, nói trắng ra là giai đoạn thực tập. Giám đốc cho cô theo Nhậm Tuyết Phi, cũng chỉ là giúp đỡ một tay thôi, thế mà bởi vì Quách Tiểu Ảnh đổ bệnh, mới khiến cho Tô Ninh sớm một bước tiếp nhận chức vụ.
3 Bởi vì Tô Ninh không tính là nhân viên chính thức của khách sạn, cho nên cô cũng không ở tại kí túc xá của nhân viên. Đường phố Giang Vịnh không tính là rộng lớn, anh ninh đều rất tốt, cô cũng không lo lắng đi đường một mình ban đêm.
4 Tiêu Ý Hàn rất rõ ràng là đang đi tới Tô Ninh, lúc này Tô Ninh đã bình tĩnh hơn, cô nhìn thấy người trước mắt càng ngày càng gần, tâm lại bắt đầu khẩn trương lên, người này hiển nhiên không phải hướng thang máy đi , mà là hướng phía cô đi qua , Tô Ninh trong lòng nghĩ , trên mặt liền lộ ra vẻ thắc mắc.
5 Tô Ninh không nói chuyện, cô cứ đứng như vậy, cúi đầu cũng không nhìn người phụ nữ kia, như là tiểu cô nương đang hờn dỗi. Không biết vì cái gì, Tô Ninh cảm thấy người này hiện tại cùng người lần đầu cô gặp qua cảm giác không giống lắm, trong lòng cô lại sinh ra một ít hờn giận, cô hoàn toàn không cần phải hơn nửa đêm không về nhà ngủ, chạy đến nơi đây đứng trơ ra trước một người như vậy.
6 Tiêu Ý Hàn một giấc ngủ rất say sưa, nàng mơ một giấc mơ đẹp, trên thảo nguyên rộng lớn, sắc cầu vồng chiếu vào trong ánh mắt,mây trong xanh bầu trời bao la.
7 Sau vài ngày, Tô Ninh rất thuận lợi hoàn thành công tác cuối cùng ở khách sạn Giang Chi Vịnh, thị trưởng giống như trước, từ đêm đó về sau nàng không có xuất hiện qua lần nữa.
8 Hoàn thành công tác, ngày hôm sau, Tô Ninh cùng bà nội ở nhà quét dọn phòng ở cả ngày. Sau khi đi học, chuyện tình bề bộn rất nhiều, bà nội lớn tuổi , đi đứng dù sao không tiện lợi, cô nghĩ thừa dịp nghỉ ngơi mấy ngày nay phụ giúp dọn dẹp nhà cửa cho tốt.
9 Người bán hàng dẫn đường, Tô Ninh bị động đi theo, cô suy nghĩ cái này điện thoại là muốn hay không đây? Cô không phải loại người có thể tùy tiện tiếp nhận đồ người khác, chính là cô ẩn ẩn biết người này là ai, nếu quả thật cô đoán đúng thì muốn như thế nào từ chối đây?Đang lúc Dịch Dương cùng Tôn Hồng Na cao hứng bừng bừng chọn lựa, Giang Minh Kiệt [ thị trưởng bí thư ] đã trở lại.
10 Nghe thấy người nữ trước mặt nói, Tôn Hồng Na cầm tay Tô Ninh, động tác này rất tự nhiên mà lại không một tiếng động. Tô Ninh cũng không có quay đầu, cầm tay Tôn Hồng Na.
11 Tiêu Ý Hàn đi ra nhà hàng liền dừng bước, quay đầu lại. Tô Ninh phiá sau chính là chăm chú đi đường, Tiêu Ý Hàn nhìn ra từ khi cô bé tiếp nhận điện thoại liền trở nên không vui, rất rõ ràng cảm xúc bày ở trên mặt.
12 Tô Ninh vừa thấy dãy số trên điện thoại di động, cô thoáng cái liền nhận ra, đoạn số đặc biệt như thế, khó trách cô xem một lần liền nhớ kỹ. Tô Ninh hướng về phía Phương Đào cười xin lỗi liền tiếp nghe điện thoại.
13 Tiêu Ý Hàn không có hỏi tiếp, cũng không cho Tô Ninh một lời giải thích, kỳ thật nàng cũng không biết vì cái gì, chỉ là nàng đêm nay uống rượu quá nhiều lại đột nhiên nhớ tới Tô Ninh, nhớ tới đêm đó ngủ rất tốt, cũng không nghĩ nhiều liền cho bí thư đem số điện thoại của Tô Ninh đưa tới.
14 Một đêm này cùng đêm đầu tiên ở cùng thị trưởng đều giống nhau, Tô Ninh lúc tỉnh dậy trong phòng đã không thấy bóng dáng người kia. Tô Ninh đưa mắt mông lung tìm một vòng, có chút nhụt chí ngồi ở trên ghế salon,”Người này như thế nào luôn như vậy xuất quỷ nhập thần, mỗi lúc rời đi cũng không biết chào hỏi…” Tô Ninh trong lòng oán trách.
15 “Giang bí thư, chúng ta người trong sạch không nói ám ngữ, ta ba phen mấy bận đều không mời được ngươi, có phải là có chút không nói tình cảm rồi?”Giữa bàn gỗ lim trong văn phòng thị trưởng đang bày ra một cái đồng hồ nam, mặt đồng hồ phát ra ánh huỳnh quang, thanh âm một người đàn ông trầm thấp từ bên trong truyền ra.
16 “Tô Ninh là ai?”Cristina nghiêng đầu nhìn Tiêu Ý Hàn hỏi. “Là cô bé ngươi nói đến?” Cristina lập tức kịp phản ứng, vừa rồi lúc tư vấn tâm lý Tiêu Ý Hàn ngoại trừ nói chuyện công việc cùng gia đình, còn cùng nàng nói đến một cô bé.
17 Tô Ninh nhìn tin nhắn ngắn ngủn, cô bắt đầu cảm thấy tim đập có chút nhanh hơn, vội đứng dậy, nói câu “Đi gọi điện thoại. ” Liền bước ra khỏi phòng. Tô Ninh bước nhanh vào toilet, cô đứng ở trước gương bình tĩnh lại suy nghĩ của mình, trong nội tâm bất đắc dĩ nghĩ, cách hơn một tháng thời gian, thị trưởng đại nhân lại bắt đầu gọi cô tới…Tiêu Ý Hàn cùng Cristina đi vào phòng ăn riêng tư, hai người sau khi ngồi xuống liền gọi phục vụ, Cristina khó hiểu nhìn Tiêu Ý Hàn gọi đồ ăn, trong lòng nghĩ rõ ràng là hai người ăn, Tiêu Ý Hàn như thế nào gọi ba phần cơm.
18 Cristina dừng xe trước một cái ngõ, trong ngõ nhỏ cơ hồ nhìn không thấy người nào, nhưng đèn đuốc sáng trưng. Tô Ninh đi theo Tiêu Ý Hàn xuống xe, cho tới giờ khắc này tay của cô như trước bị Tiêu Ý Hàn nắm, Tô Ninh không thể không thừa nhận bị thị trưởng dắt tay, cô ngoại trừ một chút khẩn trương thì cảm giác còn lại là rất tốt a.
19 Tô Ninh ngoan ngoãn ngồi cạnh Tiêu Ý Hàn, có khi cô nhìn ra sân khấu mấy cô gái đang múa cột, có khi cũng sẽ nghe nội dung trò chuyện của ba nàng kia.
20 Tô Ninh sững sờ cầm váy ngủ mặt đỏ hồng hỏi:”Chị không ở cùng em đêm nay sao?”Cô dùng ánh mắt mờ mịt nhìn Tiêu Ý Hàn, lập tức Tô Ninh chợt nghĩ đến, lời cô hỏi hình như có chút mập mờ.