41 Tiêu Ý Hàn nhìn Tô Ninh không nói gì nữa, xe cũng nhanh chóng chạy trên đường, hai người đều an tĩnh lại, trong xe tràn đầy tình cảm ấm áp, có đối phương bên cạnh cho dù là không khí có hơi trầm mặc cũng sẽ cảm giác rất hạnh phúc.
42 Tiêu Ý Hàn đi rồi, trong phòng chỉ để lại Lục Hạo Vũ có chút chật vật ngồi ở bên giường thở hổn hển, lúc này Lục Hạo Vũ cảm thấy hối hận, hồi tưởng nhiều năm như vậy hắn và Tiêu Ý Hàn gặp mặt số lần cơ hồ đều rất ít, giờ hắn lấy cái gì buộc lại tâm Tiêu Ý Hàn đây ? Mặc dù là hắn giàu có bạc triệu thì như thế nào, lão bà của hắn dù không giàu có như hắn thì cũng đường đường là một thị trưởng, hắn như thế nào có thể quản lý được? Lục Hạo Vũ thở dài một tiếng, nằm ngửa ở trên giường mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào trần nhà, đối với tình cảm của hai người, đột nhiên sinh ra loại cảm giác tuyệt vọng.
43 Tô Ninh nhấn phím gọi, điện thoại reng khoảng một phút, đối phương mới nghe máy, trong đó truyền đến âm thanh rất ồn ào, Tô Ninh không nói gì, cô nghe thấy tiếng đóng cửa, sau đó giọng thị trưởng truyền tới.
44 “Nhưng mà, chị cũng dời qua đây, như vậy có thể chứ?” Tô Ninh đột nhiên chú ý tới lời nói của thị trưởng, từ trong ngực thị trưởng ngẩng đầu nhìn nàng hỏi.
45 Tiêu Ý Hàn thấy Tô Ninh không nói gì, trong lòng nàng sốt ruột thực sự không dám manh động. Nàng mở đèn đầu giường, ngọn đèn mờ nhạt chiếu xuống, nàng thấy Tô Ninh gò má ửng đỏ, mím môi bộ dạng không biết làm sao nhìn mình.
46 Tô Ninh nằm ở trong ngực Tiêu Ý Hàn một hồi, hô hấp dần dần vững vàng, lúc này cô cảm giác thân thể như là bị cái gì rút đi tất cả sức lực, một tia khí lực cũng không có.
47 Cristina im lặng gật gật đầu, cùng Tiêu Ý Hàn học chung bốn năm, nhận thức lâu như vậy, nàng biết rõ cô bạn thân một khi xuất hiện vẻ mặt như thế, nói ra lời nào cũng nhất định là đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ.
48 *** Thiên hạ đại đồng : mọi người đều giống nhau, bình đẳng, không phân biệt, ai cũng như ai. Tiêu Ý Hàn mỗi lần nhìn thấy Tô Ninh thẹn thùng nàng đều yêu mến không thôi, nàng đem Tô Ninh ôm vào trong ngực, làm cho cô dựa lưng vào bàn bếp ôn nhu hôn môi của cô, vốn định chỉ là nhẹ nhàng nhấm nháp từng cái, nhưng khi hôn lên rồi như thế nào cũng không nỡ rời ra.
49 Tô Ninh xuống xe bus, cô muốn ghé ngang tiệm sửa xe của ba ba một chút, mùa đông trời rất nhanh tối, lúc này dọc theo đường một chuỗi đèn đường đã sáng lên, Tô Ninh mặc áo lông trắng của thị trưởng mua cho, chân vội bước nhanh.
50 Tô Ninh nói dứt lời, cười ngọt ngào với Tôn Hồng Na, chắp tay trước ngực dáng vẻ xin nhờ vả, rồi xoay người chạy xuống lầu. Tô Ninh đi bộ ra cổng khu trượt tuyết, khoảng cách hơi xa, cô nghĩ đợi cô đi đến trước cổng thì xe thị trưởng đại nhân cũng đến.
51 Tô Ninh dắt theo Iran mở cửa nhà mình, trong phòng khách không có ai, cô cho Iran đổi giày, nghe thấy trong phòng bếp truyền ra tiếng động. Tô Ninh buông balo, tính dẫn Iran vào phòng bếp , thì bà nội đi ra.
52 Tiêu Ý Hàn mang Iran đi rồi, Tô ba ba ngồi trở lại trên ghế salon sắc mặt trầm xuống, nhíu chặt lông mày như có việc gì suy nghĩ mãi không ra. Tô Ninh lấy lại bình tĩnh cô cởi áo khoác, trở lại ngồi xuống cạnh ba ba, nói:”Ba ba, ba có phải hay không có lời muốn cùng con nói?”Tô ba ba buông lỏng thân thể tựa lưng ở sô pha, thấy Tô Ninh đi thẳng vào vấn đề liền hỏi:”Nữ nhân vừa rồi, mẹ của Iran, ta thấy nhìn thật quen mắt.
53 Tiêu Ý Hàn lái xe, phía sau một lớn một nhỏ vui đùa ầm ĩ không ngừng, nàng thỉnh thoảng đem lực chú ý nhìn về sau. Nàng cảm thấy rất kì quái, nàng vốn là người không thích ồn ào, nhưng nghe tiếng cười giỡn này lại có cảm giác hạnh phúc dồn vào trong tim.
54 Trên đường đi, Tiêu Ý Hàn chăm chú lái xe, không nói lời nào, Iran dựa vào ngực Tô Ninh cũng yên tĩnh, hôm nay thằng bé thật sự vui vẻ, chơi đùa mệt rồi, mắt đều muốn díp lại.
55 Tiêu Ý Hàn thấy Tô Ninh có vẻ tức giận, hơi nhăn mày, hỏi lại:” Em cảm thấy tôi sợ bị Tiểu Vũ nhìn ra nên mới không cùng em nói chuyện?”Tô Ninh không lên tiếng, nghiêng đầu qua một bên, cô không thể tưởng được còn có nguyên nhân nào khác.
56 Tôn Hồng Na tắt điện thoại, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, nàng quay đầu liền trông thấy các bạn trong phòng đều đang nhìn mình. “Ngươi vừa rồi hỏi Tô Ninh, bạn của nàng có phải là cô cô của ta không, những lời này có ý tứ gì?” Tiêu Trạch Vũ ngồi đối diện lên tiếng hỏi.
57 Buổi chiều, tiết cuối cùng là giờ ngoại khóa tiếng Anh, Tô Ninh cầm sách tiếng Anh ngồi trên thềm đá, chân trời là một mảnh màu hồng sáng lạn ấm áp. Gò má Tô Ninh đỏ hồng, cô cúi đầu, tóc dài mềm mại rủ xuống che hai bên mặt, lúc này trong đầu cô đang nghĩ đến cảnh tượng trên giường lúc sáng…Lúc sớm, trời còn chưa có sáng, hai mắt Tô Ninh mông lung, mơ hồ tỉnh lại.
58 Tiêu Ý Hàn bỏ túi xách trên sopha rồi xoay người vào phòng ngủ, Tô Ninh thấy nữ ngoại quốc kia sắc mặt có vẻ không tốt lắm, cô ngại ngùng cười một cái rồi cũng dẫn Iran vào lại bàn ăn.
59 “Hàn…vì cái gì…mà lần đầu tiên của em lại không bị đau?” Ninh Ninh toàn thân trắng nõn nằm dưới người thị trưởng, sắc mặt ửng hồng, cô không tự chủ được, vừa ngửa đầu ra sau vừa không ngừng thở gấp hỏi ra.
60 Tiêu Ý Hàn đi từ phòng tắm ra không thấy Iran, nàng nhăn mặt đi vào phòng ngủ. Đẩy cửa ra, thấy hai người lớn nhỏ trên giường đang nói gì đó trông rất vui vẻ.