41 Dạ Nguyệt lờ mờ mở mắt ra, đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt phóng đại quen thuộc của người nào đó. Thì ra tất cả chính là một giấc mơ, nàng mơ thấy mình nhảy xuống vách vực thật cao rồi chẳng hiểu tại sao lại xuyên không về thời cổ đại, xuyên không về thì không nói nhưng nàng với sư phụ lại bị tách ra và mấu chốt chính là sư phụ lại quên mất nàng.
42 Chiếc xe ngựa lao nhanh trên con đường núi nhỏ hẹp. Bầu trời tối đen như mực, vầng trăng khuyết như ẩn như hiện cũng không thể chiếu sáng được vạn vật bên đường đi, các vì sao cũng bị che phủ bởi những tầng mây đen ngòm.
43 Trong đêm tối tĩnh mịch, năm bóng người hối hả bước nhanh vào Ngự Long cung nơi hoàng đế nghỉ ngơi. Viên dạ minh châu được khảm vào tường tỏa ánh sáng mờ mờ ảo ảo, soi rõ trên chiếc giường rộng lớn bên cạnh, một nam tử đang nhắm mắt nhíu mày trông rất thống khổ, khuôn mặt anh tuấn giờ tái nhợt, trán đầy mồ hôi.
44 Sáng sớm hôm sau, Mặt Trời còn chưa mọc thì cả bọn đã gấp rút từ biệt Bách Y lão giả, lên đường đi Vô Đáy động, từ đây đến đó mất bốn đến năm ngày đi đường.
45 Dãy núi sừng sững nối tiếp nhau bao quanh một phần khu rừng rộng lớn. Cây cối xanh mướt che phủ, một màu xanh của thiên nhiên núi rừng hùng vĩ. Những tán cây già hứng lấy ánh nắng mặt trời trên cao, phía dưới là những tán dây leo cùng với những bụi nhỏ đủ mọi loại cây hoa.
46 “Cứu mạng, xin các vị đại hiệp hãy cứu dân nữ” cô gái mặc y phục một màu trắng toát đơn giản nhưng lúc này nó đã bị nhuốm thành một màu máu đỏ tươi trộn lẫn với bùn đất trông rất ghê rợn, tóc tai bù xù luộm thuộm cũng đầy bùn đất và máu.
47 “Giờ thì chúng ta sẽ làm gì đây?” Dạ Nguyệt đang nhìn ngó xuống cái ao nhỏ, nhíu mày vẻ suy nghĩ. Tịch Khuyết đi xung quanh căn phòng đất, tay đang rà soát từng tấc đất trên vách, trên nền đất và trên đỉnh đầu: “Thử lại vận may thêm một lần nữa, tìm xem có cơ quan nào ở đây không?”“Ha, ta mới vừa phát hiện ra” Dạ Nguyệt reo lên, trong giọng nói tràn đầy tia hứng thú.
48 Mạc Chiêu Huân mở mắt, đập vào mắt hắn là trần nhà bằng đất. Hắn ngồi dậy, bóp trán, không hiểu tại sao đầu hắn lại đau như vậy. Nhìn xuống, mặt hắn tái lại xanh mét.
49 Tịch Khuyết rút từ trong vạt áo ra cuộn giấy da màu vàng cũ kỹ. Sau khi tìm thấy bản đồ trên gờ đá như chiếc giường đó, hắn và Nguyệt nhi đã tìm thấy một bản thu nhỏ bên trong chiếc hộc đất trên vách, thì ra cái hộc đó có đến ba ngăn, ngoại trừ bản đồ và một cuộn giấy chữ cổ thì còn thêm một cuộn giấy được viết bằng chữ cổ gần giống với chữ Trung quốc cổ đại.
50 Ánh trăng nở rộ trên bầu trời đêm thăm thẳm, xua tan đi một phần bóng tối đen mực bao trùm lấy tất cả mọi sinh vật. Không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh hỗn hợp của tiếng gió và tiếng côn trùng tạo thành một giai điệu buồn muôn thuở.
51 Trời vừa tờ mờ sáng, Đoàn Vĩnh Hàn đã bái biệt Tịch Khuyết cùng Mạc Chiêu Huân để lên đường trở về phái Thanh Thành. Trong chuyến đi vừa rồi hơn một phần ba số đệ tử của môn phái đã đi cùng hắn và không ai thoát được, hắn phải lập tức trở về để sắp xếp lại mọi thứ.
52 Đêm khuya tĩnh mịch, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng bát giác trên những hành lang dài uốn khúc quanh co mờ ảo lung lay, mái đình hình rồng dát vàng uốn lượn trong đêm tối.
53 Trong căn hầm nhỏ âm u, Tam Hoàng tử Vân Chính cùng với bốn năm người nữa mặc y phục quan lại Thần Dương quốc nâng chung rượu lên cạn li: “Chúc mừng chiến thắng”“Chúc mừng Tam hoàng tử” “Chúc mừng ngài, với chiến công lần này ngài nhất định sẽ được Hoàng thượng phong làm Thái tử”“Tương lai chính là vua của Vân La quốc còn có Thần Dương quốc này nữa”“Ha ha ha ha đúng vậy đúng vậy, đến lúc đó mong ngài hãy chiếu cố đến hạ quan”Vân Chính hài lòng cười gian trá, cuối cùng hắn cũng sắp đại công cáo thành, lập một công trạng lớn.
54 Tịch Khuyết tối sầm mặt khi thấy hai ba tên nam nhân đang cầm đao tấn công Dạ Nguyệt, xung quanh lại thêm một đám nam nhân có vũ khí vây quanh nàng. Hắn nhanh chóng lướt nhanh qua như cơn gió, trường kiếm rút ra chớp nhoáng, ánh sáng bạc loé lên, tiếng hét đau đớn hét lên chói tai.
55 Dạ Nguyệt mở to mắt há hốc mồm, không thể tin được nhìn sư phụ mình, sư phụ đang dùng giọng điệu hiện đại nói chuyện với nàng, còn cả phong thái biểu cảm trên gương mặt.
56 “Thật không?” “Là thật đó”Lão nhân gia ung dung thư thái hớp một ngụm trà, quạt giấy phe phẩy trên tay, nhếch khóe miệng cười khinh thường: “Các người còn không tin ta sao? Ta đây vốn là người nắm bắt tin tức nhanh nhất cái Kinh Thành này mà”“Đúng vậy đúng vậy”Mọi người ngồi các bàn trà xung quanh lão gật gù đồng tình, xưa tới giờ lão ta là người nổi tiếng hóng hớt chuyện thiên hạ nhanh nhất Kinh Thành rồi, nhưng nhờ vậy mọi người mới luôn được cao hứng mỗi ngày ngồi nghe chuyện bát nháo của thiên hạ a.
57 “Lão gia, La công công đang đợi ở cửa sau khuôn viên” lão quản gia cung kính cúi người với người đang ngồi trước thư án. “Cho ông ấy vào đây, cẩn thận đừng để ai nhìn thấy” người ngồi trước thư án lập tức đứng dậy gấp rút nói.
58 Tương truyền rằng, vị vua cuối cùng của triều đại trước là một tên bạo quân xem mạng người như cỏ rác, hoan dâm vô độ, còn tham quan nhũng loạn triều cương, chiếm đoạt của cải ruộng đất dân chúng.
59 "Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho muội muội thần thiếp" Hạ phi nũng nịu kéo kéo vạt áo Thần đế. "Muội ấy đã nguyện cả đời này chỉ gả cho mỗi mình Chiến vương gia"Thần đế không tiếng động âm thầm nhích ra xa một chút, từ tốn uống trà: "Chuyện này Thái Hậu cũng đã có nói với trẫm, trẫm cũng đã hạ chỉ ban hôn rồi""Như vậy thật tốt quá, tỷ muội thần thiếp thật sự rất hạnh phúc khi được ở bên cạnh hầu hạ nam nhân mình yêu" Hạ phi mỉm cười tươi như hoa, ánh mắt đưa tình tràn đầy tình cảm nhìn Thần đế.
60 Bách Y lão giả vừa bước vào cửa phòng thì một bóng dáng lập tức quỳ gối xuống trước mặt ông khiến ông sửng sốt. "Lục vương gia" giọng nói già nua run rẩy, La công công ngẩn đầu lên rưng rưng nước mắt nhìn Bách Y lão giả.