81 Bầu trời đêm thăm thẳm không một gợn mây, ánh trăng tròn vành vạnh cùng với những vì sao sáng lấp lánh bên cạnh, tiếng nước chảy róc rách như điệu nhạc êm ái của bản giao hưởng ánh trăng.
82 Ngày hôm đó là một ngày cũng như những ngày bình thường khác, khi mọi người tất bật với sinh hoạt và công việc thường ngày của mình, thì đột nhiên từ đâu đó một tai họa lớn ập đến… Tai họa này rất khủng khiếp, khủng khiếp đến mức có thể đủ sức nhấn chìm cả thế giới rơi vào tuyệt vọng không lối thoát.
83 “Cái gì? Cô đang đùa tôi đấy à?” Uông Tuấn Kiệt ngẩn đầu lên nhìn Dạ Nguyệt đang ngồi ở đối diện, trợn to mắt kinh ngạc.
“Dĩ nhiên không phải đùa, vốn định tối qua sẽ nói cho anh biết nhưng không ngờ ai đó lại ngủ như heo không biết trời trăng gì” Dạ Nguyệt nhún nhún vai, vừa gặm bánh mì vừa nói.
84 “Lùi lại” Lăng Chi Hiên lạnh lẽo hạ giọng nói, kéo tay Dạ Nguyệt để cô đứng phía sau mình rồi cả anh và cô từ từ lùi lại trở vào hang động, cố gắng không tạo ra bất kì tiếng động lớn nào.
85 "Chiều hôm đó, Bối Bối, Tiểu Y, Ánh Nhật với em hẹn nhau ra quán cafe của Ánh Nhật để họp mặt" Lạc Tiểu Anh ngồi sát bên cạnh Uông Tuấn Kiệt, lặng lẽ kể lại mọi chuyện cho Dạ Nguyệt và mọi người cùng nghe.
86 “Dậy nào, bảo bối……”
Dạ Nguyệt mơ hồ nghe được giọng nói quen thuộc văng vẳng bên tai đang gọi cô thức dậy, cô nhíu mày xoay người sang hướng khác tránh đi cái giọng nói làm phiền đáng ghét đó.
87 “Graoooooooooo……. . ”
“Gruuuuuuuuuuuu……”
Từng con từng con zombie kéo nhau xông thẳng về phía sáu người, tiếng gào rú như điên dại vang vọng trong đêm tối tĩnh mịch.
88 "Nguyệt. . . "
"Nguyệt. . . tỉnh. . . Nguyệt. . . "
"Bảo bối. . . tỉnh dậy. . . "
Dạ Nguyệt giật mình mở mắt, mồ hôi chảy dài từ trán xuống hai bên thái dương của cô, hơi thở gấp rút, tim đập nhanh đến nỗi ngay cả Lăng Chi Hiên đang nằm bên cạnh cũng có thể cảm nhận được nhịp tim hỗn loạn của cô.
89 "Hóa ra ba quãng trường đột nhiên sáng đèn và có âm thanh vang dội là do các cháu đã khởi động chúng, một ý tưởng thật thông minh" một người đàn ông trung niên cao to vận bộ comple, mang giày da mỉm cười nói, có thể thấy được ông ấy là tuýp người cương nghị, là Thị Trưởng của cả Thành Phố F, đồng thời ông cũng là một nhà chính trị có tiếng lúc bấy giờ.
90 “Một phần ba?” Lăng Chi Hiên nhướng mày.
Dương Lãnh Thiên gật đầu rồi anh nói tiếp: “Khi dịch bệnh bùng phát, Trung Tâm mua sắm đã trở thành những ổ dịch lớn, dịch bệnh lây lan rất nhanh, lan đến cả Trung Tâm bên dưới lòng đất, may mắn một điều là mọi người đã có thể chặn đứng được dịch bệnh trước khi nó đến tình trạng mất kiểm soát”
“Vậy.
91 “Bảo bối ngoan, thả lỏng tay, đừng siết chặt như vậy” Lăng Chi Hiên thở hắc ra, giọng điệu nhẹ nhàng dụ dỗ vào tai cô.
Dạ Nguyệt bị sửng sốt nên cô đang đần mặt ra tại chỗ, nghe anh nói cô lập tức muốn buông tay: “Em xin lỗi…”
Lăng Chi Hiên liền giữ lấy hai tay cô: “Đừng buông, làm theo anh là được”
Dạ Nguyệt mặc dù cảm thấy rất muốn chui xuống đất trốn nhưng đồng thời cô cũng muốn giúp anh giải quyết nhu cầu, hơn nữa hai người đã là vợ chồng với nhau thì chuyện này cũng là chuyện vô cùng bình thường…
Lăng Chi Hiên vừa giữ lấy hai tay vợ yêu vừa quan sát khuôn mặt nhỏ của vợ yêu càng lúc càng hồng nhuận quyến rũ dưới sự hướng dẫn của anh, không khỏi càng cảm thấy kích thích dâng trào, nơi nào đó theo hai bàn tay mềm mại nhỏ nhắn mà ngày càng căng cứng nóng bỏng.
92 “Chủ Tịch, hắn ta đã bỏ lại chiếc xe” Dương Lãnh Thiên mở cửa phòng bước vào trong khi mọi người đang rơi vào trạng thái trầm mặc, vẻ mặt của anh cũng trầm lặng không khá hơn mọi người bao nhiêu.
93 Bên này nhóm của Lăng Chi Hiên cũng thực hiện kế hoạch tương tự, sau khi năm người vào cửa theo lối cầu thang thoát hiểm, bên trong là một màu tối đen như mực.
94 Dạ Nguyệt vừa bước xuống thì Linh Miêu và Từ Cát không khỏi ngạc nhiên nhìn nhau, bọn họ không hề nghĩ đến chuyện Phu Nhân sẽ đến đây, nơi đây có thể gọi là mặt trận tiên phong trên chiến trường rồi a.
95 Cửa phòng biệt giam vừa mở, tất cả bọn zombie đều điên cuồng lao ra, vì tiếng còi báo động vang lên inh ỏi mà bọn chúng cũng trong trạng thái điên loạn tìm kiếm xung quanh.
96 "Đã hứa thì phải giữ lời đó nha" Dạ Nguyệt chỉ chỉ vào lồng ngực ai đó, ra vẻ kẻ chuyên đi bắt nạt.
"Được, được, anh nhất định giữ lời hứa" Lăng Chi Hiên giơ hai tay lên đầu hàng, thành thật cúi đầu khom lưng chịu thua cô gái nhỏ đang xù lông trước mặt.
97 Dạ Nguyệt đang mơ màng ngủ thì đột nhiên giường phía sau cô lúng xuống, tiếp đó là hơi thở ấm áp phà vào trong hõm cổ cùng cánh tay mạnh mẽ ôm siết ngang eo cô.
98 Bên này, Uông Tuấn Kiệt dẫn Lạc Tiểu Anh lên sân thượng của Trung Tâm mua sắm, phía trên này ngoại trừ một vài người đang ngồi canh gác ở ngoài rìa thì không còn ai khác nữa, ngoài ra sân thượng cũng là bãi đáp trực thăng của Trung Tâm, bình thường ngoại trừ nhân viên ở đây thì không ai được phép lên đây.
99 Đoàn xe êm ái lướt nhanh trên đường cao tốc, cũng gần đến sân bay quốc tế.
Theo như CCTV ghi lại thì hiểm họa bây giờ cũng băt đầu, sân bay đã hoàn toàn bị bọn zombie chiếm lĩnh, trở thành đống hoang tàn đổ nát, bên trong là hàng trăm con zombie bị nhốt và đang di chuyển như những hồn ma vất vưởng.
100 “AAAAAAAAAAAAAAAA” tiếng la thất thanh của Dạ Nguyệt vang vọng khắp núi rừng Indo trong tiếng nổ lớn vang dội cùng ánh lửa sáng hừng hực.
Rơi được một khoảng vừa đủ, Lăng Chi Hiên và Uông Tuấn Kiệt lập tức mở dù ra, hai chiếc dù vừa được bật lên thì đã kéo ba người lên, nhanh chóng giảm tốc độ rơi xuống.