1 Ta ở tại mảnh vườn dây leo cỏ dại giăng kín khắp nơi trong phủ viện này suốt mười lăm năm đầu, đêm trừ tịch năm thứ mười sáu, tuyết phủ trắng xóa, lửa đỏ hừng hực, một trận hỏa hoạn lớn đã thiêu cháy tất cả.
2 Từ đó về sau ta thường đến chỗ ở của Cơ Vãn trong “Lân Thụy Cung. ”Lúc ta còn sống, nơi này từng là chỗ ở của tam ca Võ Hạng. Tam ca trời sinh tính tình phóng khoáng, thích nhất là kết giao với kỳ nhân dị sĩ, mà lần đầu tiên ta gặp Trường Thừa cũng là ở nơi này.
3 Thời gian thoi đưa, hoa tàn hoa nở, thấm thoắt ba năm lại trôi qua. Trong ba năm đó, Cơ Vãn thụ phong thái thử, được ban tước hiệu Khang Vương, tiền đồ rộng mở, phong quang vô hạn.
4 Kết quả, lời nguyền được thực hiện. Ta thành oán linh, Trường Thừa không lên làm hoàng đế, mà Đồ Bích cũng tiêu vong… Truyện "Đồ Bích " Truyện "Đồ Bích " Thế nhưng, vì cái gì mà tất cả vẫn còn chưa chấm dứt?Vì sao còn để ta gặp được y ở kiếp này? Vì sao còn để kiếp này của y gặp được ta? Vì sao chứ? Vì sao?Mùa đông dần qua đi, xuân đến, hoa đào trong vườn nở rộ vô cùng tươi đẹp.
5 Khi ta gặp lại Cơ Vãn, là cuối mùa thu lá khô rơi rụng. Cả mấy ngày liền trong lòng ta đều cảm thấy không yên, giống như sắp xảy ra chuyện lớn gì. Vì thế, ngày hôm đó nhịn không được lén chạy tới Lân Thụy Cung.
6 Cơ Vãn bị Đô Yến hạ chỉ giam lỏng. Hắn tự nhốt mình trong căn phòng tối đen như mực, không ăn cơm, không gặp ai, cũng không thắp đèn. Ta bay xuyên qua cánh cửa đã bị khóa, hắn dựa vào tường ngồi bệt dưới đất, tóc tai bù xù, sắc mặt khô héo, gương mặt vốn tươi sáng nay đã trở nên gầy không chịu được, chẳng qua chỉ mới một ngày mà như già đi mười năm.
7 Kể từ ngày xảy ra chuyện đó, hoàng cung như bị mây đen bao phủ. Không lâu sau đó, Đô Yến hạ chỉ, Thái tử thất đức, ngỗ nghịch phụ hoàng, tước bỏ thân phận thái tử, biếm làm thứ dân, sung quân Tam Châu.
8 Hoa sen trong hồ úa tàn từng mùa lại từng mùa, cung nữ trẻ tuổi cũng lần lượt thay hết nhóm người này đến nhóm người khác, các đại thần vẫn ngày ngày đi sớm về khuya thượng triều, mười năm đã trôi qua, tất cả dường như vẫn không thay đổi gì nhiều, chỉ có thân thể của Đô Yến là ngày càng già yếu, cuối cùng ngã bệnh.
9 Ta nhìn cánh tay hắn vô lực rơi xuống, nhìn những gương mặt đang khóc nức nở trong phòng, cảm giác mình lại chết thêm lần nữa. Sau đó, xiềng xích đứt, một cỗ lực lớn hút lấy ta, trong nháy mắt như đi qua ngàn dặm, tới khi dừng lại, đã ở bên cầu Nại Hà.
10 Chàng còn có ta. Trường Thừa, tình đời lạnh mỏng, thế nhưng, chàng còn có Hòa Hi. Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau. (1)Sát na là thuật ngữ nhà Phật hay sử dụng, chỉ đơn vị ngắn nhất của thời gian; hay nói cách khác, sát na chỉ thời gian chớp nhoáng của mỗi biến đổi.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 16