1 Đều nói yên hoa tam nguyệt há Dương Châu*, thành phố D phụ cận với Dương Châu, Chử Duy Nhất sống đến hai mươi sáu tuổi còn chưa từng đi Dương Châu. Để không tiếc nuối, cô quyết định sau lần giao bản thảo này sẽ đi Dương Châu một chuyến.
2 Sau Chử Duy Nhất liên tục suy nghĩ, ký ức ba năm cao trung liên quan tới Tống Khinh Dương của cô thực sự ít lại càng ít. Nam sinh tướng mạo 100 phần kia, cô thực sự không có ấn tượng gì cả.
3 Thượng Hải.
Tống Khinh Dương ngày hôm qua đến Thượng Hải, hoạt động văn hóa lần này, bọn họ là bên đảm nhận, rất nhiều nhà truyền thông cả nước đều tụ họp nơi đây.
4 Sắc trời dần tối, phía chân trời còn sót lại ánh chiều tà màu cam, xa xăm vĩnh cửu.
Chử Duy Nhất lặng lẽ xem xét Tống Khinh Dương vài lần, thấy mặt anh vẫn sa sầm, một vẻ mặt nghiêm túc, cô ngượng ngùng im lặng không nói.
5 Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Chử Duy Nhất cuối cùng nhấn phím kết nối.
“Là tôi. ’’ Si Thanh Viễn cúi đầu ho khan một cái, bỏ phí đã lâu, “Ngày hôm qua dì nói với tôi em cần bản hộ khẩu gốc, bây giờ em ở đâu tôi đưa qua.
6 Tống Khinh Dương trở lại hồi lâu, mấy người kia nhìn anh. “Tống thiếu, lúc nào thân thiết như thế? Cậu trước đây không phải là rất phản cảm những phỏng vấn này sao?’’ Những người tinh ranh này vừa nhìn liền nhìn ra mờ ám.
7 Điện thoại di động trong túi xách kêu vang, Chử Duy Nhất bỏ máy tính xuống di lấy điện thoại di động, dãy số xuất hiện nhấp nháy trên màn hình khiến cô sửng sốt, âm nhạc vang lên một hồi, cô mới nối thông.
8 Cô và Tống Khinh Dương vẫn nán lại đến buổi chiều, Tống Khinh Dương nhận được điện thoại có việc phải về xử lý. Cô càng ngại hơn.
Tống Khinh Dương còn kiên trì đưa cô về.
9 Từ lần trước khi Ninh Ninh gọi điện cho cô, thì Chử Duy Nhất đã muốn đi nhà họ Si, hai tuần lễ trước cô vẫn có việc, kéo dài đến thứ bảy tuần này mới đi qua.
10 Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến tháng bảy. Thành phố D nghênh đón khoảng thời gian nóng nhất.
Đoạn thời gian này, Chử Duy Nhất cũng không xem mắt nữa, cô cũng vui vẻ ung dung.
11 Buổi tối, đêm khuya vắng người, Chử Duy Nhất khắp người ê ẩm , luyện tập lái xe, cô thật còn có loại cảm giác cái giường đang lắc lư. Quá dồn sức vào tập lái xe, nên tẩu hỏa nhập ma.
12 Dường như tâm tình của Tống Khinh Dương hôm nay cũng không tệ lắm, lúc ăn cơm trưa, Trác Thiên trò chuyện với anh chuyện hạng mục mới.
“Tớ nghe nói ý của cấp trên là muốn cậu hoặc Sở Mặc cuối năm đi thành phố B theo hạng mục này.
13 Người đến người đi, tiếng động lớn ầm ĩ mãi không ngừng. Trong ngàn vạn người, em vẫn gặp anh. . .
Tống Khinh Dương rất bình tĩnh, chỉ là đang lẳng lặng nhìn cô.
14 Đường Vi đều ở đây hỏi một mạch chuyện về Si Thanh Viễn, sinh nhật của anh, chòm sao của anh, trường của anh, chuyên ngành của anh.
Chử Duy Nhất trả lời từng cái.
15 Tống Khinh Dương khẽ vỗ vỗ cô, “Chìa khóa đâu? Tôi đưa cô về nhà. ’’ Thanh âm của anh ôn nhu như nước vậy, Chử Duy Nhất tựa như cuối cùng đã bắt được khối gỗ nổi.
16 Chử Duy Nhất cứng đờ quay đầu lại quả nhiên gặp phải đồng nghiệp.
Ngay vừa trên đường tới, cô vẫn còn hơi lo lắng, khiến người khác hiểu lầm sẽ không tốt.
17 Si Thanh Viễn trở lại phòng làm việc, lấy điện thoại di động ra, có vài tin nhắn ngắn.
Ngoài cửa có người gõ cửa, anh giương mắt, một chàng trai trẻ tuổi đang đứng ở cửa.
18 D trung là trường trung học tốt nhất thành phố D, ở nơi đây hàng năm các trường học có danh đều sẽ đưa vào các học sinh giỏi.
Năm ấy, Chử Duy Nhất lấy điểm cao thi vào D trung, nhưng không có bất kỳ vui sướng nào.
19 Qủa táo rất ngọt và giòn.
Tống Khinh Dương vẫn không sao ăn hoa quả, hôm nay cam tâm tình nguyện gặm hết nửa quả táo.
Bà cụ nhìn hết một màn này, trong lòng đã rõ như gương.
20
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Cường, Ngôn Tình
Số chương: 50