21 Đêm khuya vắng người, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có trùng kêu ếch gọi.
Chử Duy Nhất nằm ở trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được. Đại Miêu Miêu đang ngủ ngon giấc bên chân cô, Chử Duy Nhất dùng chân nhẹ nhàng đụng nó một cái, hoàn toàn không có phản ứng.
22 Chử Duy Nhất không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ, nhất là bây giờ Ninh Ninh đang ở tình huống này. Buổi tối lúc tắm cho cậu, cậu nhóc này còn có chút xấu hổ.
23 Rạp chiếu phim vốn đang yên tĩnh, trong chớp mắt có người kêu lên:’’Chắn người khác rồi, chắn người khác rồi. ’’
Chử Duy Nhất còn đang khẩn trương thất thần, đầu óc trống rỗng.
24 Chử Duy Nhất hơi áy náy, nhưng mà là phụ nữ thời đại mới làm sao có thể vì tình yêu mà buông bỏ sự nghiệp.
Cho tới trưa cũng chưa nhận được trả lời của Tống Khinh Dương, dần dần cô có phần không bình tĩnh.
25 Anh nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ là đang chờ cô sao?
Làm sao có thể?
Chử Duy Nhất không thể tin được.
“Cái nồi kia nóng, nhưng mà bỏ dầu rồi.
26 “Mơ gì?’’ Chử Duy Nhất theo bản năng hỏi.
Tống Khinh Dương im lặng, con ngươi dần dần chìm xuống, hơi thở lộ ra vài phần nguy hiểm. Anh hít sâu một hơi, lồng ngực rung một cái, bỗng nhiên cười một cách giảo hoạt, “Em muốn nghe?’’
Đột nhiên Chử Duy Nhất có loại dự cảm xấu.
27 Tình hình của Chử Duy Nhất ngược lại còn tốt, hai người đàn ông kia thì không tốt lắm.
Chử Duy Nhất ngồi ở trên hành lang bệnh viện, Từ Chấn bưng một ly nước nóng đi tới, “Uống nước đi.
28 Cuối tháng bảy, nhiệt độ thành phố D giảm dần mấy độ, không nóng bức như trước nữa, khoan khoái hợp lòng người.
Cuối cùng Chử Duy Nhất phải dời xa cái sân chứa rất nhiều hối ức tốt đẹp lúc cô còn nhỏ.
29 Ngọt ngào đến thân mật của tình nhân như nước chảy thành sông, hết thảy đều tự nhiên như thế. Thích một người, có thể trong một giây là đủ, cũng có thể cần cả một đời.
30 Tốt lắm –
Vậy là ý gì? Là cô tới đây làm anh cảm thấy rất tốt, hay là có ý nghĩ sâu xa gì khác?
Chử Duy Nhất về phòng làm việc, phòng làm việc của cô ngay tại bên ngoài phòng của Sở Mặc, sau này mỗi ngày ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, không biết lúng túng bao nhiêu.
31 Chử Duy Nhất ôm Đại Miêu Miêu nằm rúc trên sô pha, chải lông cho nó, Đại Miêu Miêu dần nhắm hai mắt lại hưởng thụ.
Chử Duy Nhất cúi đầu lẩm bẩm, “Đại Miêu Miêu, Tống Khinh Dương vậy mà không cần chị, thực sự hơi quá đáng.
32 Khuôn mặt Chử Duy Nhất hơi nóng, có chút ngượng ngùng, “Sau hãy nói, sau hãy nói. ’’
Ngày kế tiếp hai người mỗi người đi một ngả, Chử Duy Nhất đi nhà họ Si đón em trai.
33 Chú rể ôm người đẹp về, hạnh phúc vấn vít cả nhà. Thừa dịp chú rể và cô dâu cử hành nghi thức ở trong phòng, Chử Duy Nhất và Tống Khinh Dương mới có cơ hội nói chuyện ngắn ngủi với nhau.
34 Anh nói về chuyện ở cao trung. Đáy lòng đã từng tưởng rằng quá khứ đau khổ, hôm nay lại có loại ngọt ngào khổ tận cam lai.
Anh đi lên sân thượng lớp các cô thấy cô, cô đơn đứng một mình ở đó.
35 Tống Khinh Dương đi bách hóa mua quà rồi mới đến nơi cha Chử ở.
Cha Chử đang ở phòng cục địa chất phân cho, căn phòng đã có chút tuổi. Ở đó đều là đồng nghiệp của ông.
36 Si Thanh Viễn khom lưng nhặt những mảnh ly bể, “Dì Nguyễn, tính tình Duy Nhất dì cũng biết đó, bây giờ đi gặp người lớn nhà trai, nhất định là cô ấy chấp nhận người ta rồi.
37 Bệnh viện.
Si Thanh Viễn ngồi trong phòng làm việc nhìn bệnh án, Trần Tung đi đến, “Nghe nói tay cậu bị thương? Làm sao thế?’’
Si Thanh Viễn nhướn mí mắt lên, “Cậu rãnh thế à? Vậy thì, chữa bài thi thầy để lại chút đi?’’ Cầm bài thi lên.
38 Gần đây Chử Duy Nhất sống không quá tệ, lãnh đạo càng ngày càng “Thưởng thức’’ cô, có việc hay không cũng thích sắp xếp nhiệm vụ cho cô.
Sau khi kết thúc cuộc họp buổi sáng, mọi người đang thảo luận chuyện du lịch năm nay.
39 Sáng ngày hôm sau, Chử Duy Nhất mở mắt ra nhìn đèn trần, đại não hỗn độn xoay chuyển, Tống Khinh Dương đã gặp chuyện gì. Tối hôm qua giọng điệu của anh không bình thường lắm.
40 “Bây giờ anh ấy sao rồi?’’ Sắc mặt Chử Duy Nhất trong nháy mắt thay đổi.
“Nghe nói đưa đi cấp cứu rồi, mình cũng không có mặt ở đó, mình đến thăm cô mình mới nghe nói, hình như cha anh ấy cũng qua đó rồi.