41 Chử Duy Nhất bắt đầu thi bằng lái, ngày hôm đó, cô đứng ở dưới cây lớn ven đường nghỉ ngơi, một chiếc xe quen mắt chậm rãi đậu ở trước mặt. Tống Khinh Dương bước xuống từ trong xe, ăn mặc chỉnh trang đi tới, “Nhìn xa xa giống như cô, thi bằng lái à?’’
Chử Duy Nhất khẽ mím môi, “Mấy ngày nữa thi ba môn.
42 Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Lúc hai người về đến nhà, một ngày mới đã sắp đến.
Tâm trạng cả buổi tối này thay đổi rất lớn. Chử Duy Nhất không biết nên mở miệng giải thích với Tống Khinh Dương thế nào, huống chi xem anh thật rất mệt mỏi.
43 Người bạn nhỏ Ninh Ninh hơi buồn chán, ba và anh đều bị bệnh cả. Thì ra cũng sẽ bị bệnh, cậu chẳng muốn làm bác sĩ đâu.
Lúc Chử Duy Nhất đi đón cậu, cậu là người cuối cùng trong lớp, lẻ loi ngồi ở chỗ đó chơi đồ chơi.
44 Chử Duy Nhất không nghĩ tới ở bệnh viện sẽ gặp phải Đường Vi, cô ấy cũng là đến thăm Si Thanh Viễn.
“Thật là khéo, Duy Nhất, cậu cũng tới à. ’’ Khuôn mặt Đường Vi đầy sự ngạc nhiên vui mừng, hai người đã rất lâu không gặp.
45 Buổi tối, lúc Chử Duy Nhất viết bản thảo lòng có chút không yên, Lí Mạo nói không đầy đủ, khoản tiền kia không phải con số nhỏ, rốt cuộc anh muốn làm gì chứ.
46 Phong cảnh bên ngoài cửa sổ thay đổi nhanh chóng, bọn họ cách thành phố càng ngày càng xa.
Xe thỉnh thoảng lắc lư một hai lần, Tống Khinh Dương nhắm hờ mắt tựa như đang ngủ say.
47 Lời nói của mẹ Tống đang dấy lên từng cơn sóng nhỏ trong lòng Chử Duy Nhất. Tấm ảnh tốt nghiệp năm đó, chính cô cũng chẳng có.
“Trước kia bác vẫn rất lo cho nó, người gần tuổi với nó cũng đã có người yêu rồi, nó cứ bình chân như vại, bảo nó đi xem mắt, nó có bao giờ chịu nghe.
48 Chử Duy Nhất đã thoát ra khỏi câu chuyện bát quái này, trong đầu đều nghĩ đến một câu nói, “Vào cửa vương hầu sâu tựa bể[1]. ’’
[1] Vào cửa vương hầu sâu tựa bể - Nhất nhập hầu môn thâm tự hải: Một câu thơ trong bài thơ Tặng tỳ - Thôi Giao.
49 Lúc hai người xuống lầu, mẹ Tống đang gọt trái cây, “Phải đi rồi à?’’
“Mắt Duy Nhất sưng phù, con mang cô ấy đi bệnh viện. ’’
Mẹ Tống đi tới xem, hơi sững sốt, “Đây là xảy ra chuyện gì thế? Dị ứng sao?’’
Chử Duy Nhất liền vội vàng nói, “Bác gái, hẳn không phải dị ứng đâu ạ.
50 Tháng mười một, thành phố D đã tiến vào mùa thu. Ánh mặt trời không nóng hầm hập như vậy nữa, lười nhác uể oải, lá ngô đồng trên đường phố thay đổi màu sắc trong một đêm.