1 Đầu tháng tư năm 2010, ngày tháng vẫn trôi qua bình thường, Nặc Đinh Sơn đứng dựa trên ban công nhìn xuống đường phố tỏa nắng, ban công nhỏ đến đáng thương, nhiều nhất cũng chỉ chứa được bốn người đứng.
2 Tháng 4 năm 2010, lại một ngày không bình thường trôi qua, 2 giờ 10 phút chiều ngày đó Nặc Đinh Sơn đã đụng phải một người, một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, cầm trong tay ly cà phê.
3 "Thượng Đế ưu ái Notting Hill, đường phố rực rỡ của nơi này có thể so sánh với ánh nắng mặt trời". Người ta đồn rằng nơi này giống như bài thơ
Những người từng tới nơi này thường sẽ nói những lời như thế này: "Ở Notting Hill, bằng một ánh mắt đầu tiên rất dễ dàng yêu ngay một người lạ".
4 Căn phòng xa lạ, cái giường xa lạ.
Ánh sáng mờ ảo như gần như xa, rèm cửa sổ màu cà phê kem rủ xuống sàn nhà. Trên ghế sô pha đặt cạnh rèm cửa và đèn bàn có một người.
5 "Tôi đuổi theo không phải là vì muốn xác minh, mà là tôi muốn nhờ cô giúp tôi một việc nữa". Ngữ khí của người đàn ông có chút lúng túng: "Lát nữa sẽ có một người bạn tới gặp tôi, là một người phụ nữ".
6 Khoảng 10 giờ sáng, ánh nắng xuyên qua khe hở của bóng cây chiếu xuống ghế dài dưới tàng cây. Nặc Đinh Sơn ngồi trên chiếc ghế dài, ánh nắng làm cho cô thấy buồn ngủ, mắt dần dần trĩu xuống.
7 Diệp Quang Trung mời Nặc Đinh Sơn tới London ở một đêm, mang theo loại tâm trạng của Susan khi đó, cô tới Night Club nổi danh nhất London.
8 Nặc Đinh Sơn gặp lại Trình Điệp Qua lần nữa là vào buổi trưa giữa tháng năm. Xế chiều ngày thứ bảy, cô nhận tờ danh sách của ông chủ một gian hàng tại chợ bán đồ cũ, phụ trách đem những quyển sách cũ ghi lại thói quen cuộc sống của người dân vùng biển Caribê không còn xuất bản nữa của ông chủ sạp thu thập được giao tới nhà cho khách hàng của ông ấy.
9 Tối nay, lúc rời đi Trình Điệp Qua đã đưa chìa khoá căn hộ của anh cho cô.
"Thời gian mỗi tuần của tôi sắp xếp thế này. Thời gian từ thứ hai tới thứ sáu ở Lodon, Cuối tuần mới tới chỗ này.
10 Buổi tối chủ nhật đầu tháng sáu này đối với Nặc Đinh Sơn mà nói vô cùng dài. Sắc trời ngoài cửa sổ vẫn một màu tối tăm, dường như ánh bình minh mãi mãi sẽ không xuất hiện.
11 Trình Điệp Qua giữ cổ tay Nặc Đinh Sơn lại. Cô đưa lưng về phía anh hỏi:
"Ở trong mắt anh Trình có phải là những người mỗi khi tới ban đêm thì đội tóc giả, đeo mi giả, tô son rực rỡ đều là loại phụ nữ có thể hôn tuỳ tiện giống như ăn cơm uống nước.
12 Anh đi lại phía trước, bước ra phía cửa. Khoảng cách của hai người lúc đó rất gần. Gần giống như cái trời mưa lúc rạng sáng đó. Chỉ cần anh cúi đầu xuống là có thể hôn được cô.
13 Đúng 8 giờ Nặc Đinh Sơn để mặc cho Trinh Điệp Qua ôm bờ vai của cô xuất hiện ở hành lang trưng tranh nơi họ đã hẹn. Vừa vào cửa Trình Điệp Qua cởi áo choàng của cô ra, đưa áo choàng cho người phục vụ cầm.
14 Trình Điệp Qua đưa Nặc Đinh Sơn về nhà. Đây là lần đầu tiên anh lái xe tới nơi cô ở. Dường như anh không có ý thức được mấy tháng trước anh đã từng đụng trúng một người ở chỗ này.
15 Cho dù mấy lời tán tỉnh kia từ trong miệng cô nói ra lúc đóng kịch trong buổi tối cũng đều dễ như ăn cháo. Cho dù cô đã biết một số chuyện phát sinh giữa nam nữ trên sách giáo khoa.
16 Vào khoảng 3 giờ sáng, tại cổng chính nơi cô ở, Nặc Đinh Sơn đã gặp một người đàn ông trung niên, người đàn ông này tự xưng là luật sư của Trình Điệp Qua.
17 Nặc Đinh Sơn bắt đầu lùi lại. Lùi ra xa người đó, người đàn ông đó.
Trình Điệp Qua từ trên ghế đứng lên. Nặc Đinh Sơn quay người.
18 Khi lần đầu tiên Klein nhìn thấy người đàn ông kia, con bé đã bị ngẩn ra. Lúc Nặc Nặc dắt tay người đàn ông đó tới giống như là màu sắc nó yêu thích vậy, như vầng thái dương rực rỡ làm lu mời đi ánh trăng.
19 Buổi chiều hôm nay Nặc Đinh Sơn bị mất tập trung, biểu hiện ở việc cô đã đem món ăn của khách bàn số bốn order đưa tới cho khách bàn số mười bốn.
20 Ngày chủ nhật cuối cùng của cuối tháng sáu Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua cũng có những chuyện phát sinh như những người yêu nhau thường có.