1 Kỹ viện lớn nhất kinh thành cũng là lớn nhất cả nước – “Vân Uyển Uyển”. Sở hữu hơn mười hai tòa nhà lầu, có hơn trăm căn phòng, vườn hoa hồ tắm cũng có hơn sáu cái, hơn mười tòa đình.
2 Trở lại biệt uyển của mình, Bạch Vân phu nhân lập tức tháo lớp hóa trang thật dày trên mặt xuống, xuất hiện ở trong gương là một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp.
3 “Bạch Vân phu nhân. ”Kì Nhi nghe tiếng gọi liền quay đầu, là Thượng Quan Duệ Dịch mới đến hôm trước. Vẻ tươi cười chuyên nghiệp trên mặt lập tức hiện ra.
4 “Phu nhân không muốn tìm một người có thể dựa vào cả đời sao?”Hắn vừa nói ra khỏi miệng, toàn bộ trà mà Kì Nhi vừa uống vào bèn phun ra, nhằm ngay mục tiêu, nước trà đều phun lên trên mặt hắn.
5 Ba người Kì Nhi nhàn nhã ăn uống ở trên đường phố của kinh thành. Kì Nhi rất thích ăn ngon, vui vẻ nhìn người bán hàng bưng đồ ăn đến, chén canh nóng hổi thoạt nhìn cực kỳ ngon miệng!“Tiểu thư, chúng ta ăn uống ở trên đường cái không tốt lắm nha!” Tâm Nhi lo lắng nhìn bốn phía, vẫn có không ít người đang chú ý các nàng.
6 “Ngươi muốn ta ăn cái này?” Thượng Quan Duệ Dịch nhíu mày nhìn nàng. Kì Nhi đổ một đống nước tương, hạt tiêu, gia vị vào, khuấy vài cái. “Ta đút ngươi, thế nào?” Nàng tươi cười múc một muỗng muốn đút hắn, dùng mắt ra hiệu, Dung Nhi và Tâm Nhi lập tức chế trụ hắn, không cho hắn thoát đi.
7 “Các ngươi là ai? Vì sao xông vào Phi Bộc sơn trang?” Một người đàn ông trung niên nghiêm túc nhìn các nàng. Tuy rằng các nàng mặc nam trang, nhưng với sự từng trải của hắn, sao lại nhìn không ra giới tính thật sự của các nàng.
8 Sáng tinh mơ, một mình Kì Nhi đến phía sau núi. Nhìn thác nước cao ba thước trút xuống, tâm tình của nàng cực kỳ thoải mái dễ chịu. Nàng hát một điệu hát dân gian, nhàn nhã cởi quần áo.
9 Hắn hôn nàng điên cuồng, hôn vừa thân thiết vừa thô lỗ, đầu lưỡi không ngừng ở trong miệng nàng thăm dò, như là lo lắng muốn tìm cái gì đó, hơn nữa không ngừng truyền đạt đến nàng tình cảm của mình thông qua việc hấp thu ngọt ngào của nàng.
10 Ba người chủ tớ Kì Nhi mặc nam trang, lên thuyền đi chơi trên sông. Nàng đem chuyện ngày ấy bị Thượng Quan Duệ Dịch trêu cợt ở thác nước nói cho Dung Nhi và Tâm Nhi.
11 “Sao lại gặp phải kẻ háo sắc kia?” Kì Nhi chán ghét hừ một tiếng, coi như không thấy hắn mà quay lại chỗ ngồi. “Thiếu gia, có cần chúng em đi dạy dỗ hắn không?” Tâm Nhi khinh thường mà trừng Thượng Quan Duệ Dịch, ước gì lập tức đem hắn ra băm thành ngàn mảnh.
12 Trở lại Phi Bộc sơn trang, Kì Nhi lập tức muốn Dương tổng quản triệu tập mọi người, nàng có chuyện quan trọng cần tuyên bố. Từ giờ trở đi, nàng gọi là Vân Tinh, là tỷ tỷ của Kì Nhi, khi cải nam trang chính là ca ca.
13 Kì Nhi nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện kia. Rất anh tuấn. Có điều cả người lại tỏa ra hơi thở lãnh đạm khiến người ta không rét mà run. Có lẽ điểm chung duy nhất giữa hắn vàThượng Quan Duệ Dịch chính là khí chất tà mị không thể coi thường kia, giống như sứ giả địa ngục làm cho người ta sợ hãi lại hấp dẫn chết người.
14 Lệ Tĩnh nhìn bạn tốt một cái, liền bị Kì Nhi lôi kéo, hai người lại không ngừng tán gẫu. “Lệ huynh, ta cũng không biết huynh nói nhiều như vậy. ” Thượng Quan Duệ Dịch bất đắc dĩ mở miệng.
15 Đoàn người Kì Nhi lại lên thuyền dạo chơi trên sông. Ba người đứng ở mũi thuyền, nhìn những vệt sáng chiếu vào trên mặt sông. “Nghe nói Ngưu Lang – Chức Nữ mỗi năm gặp mặt một lần ở trên cầu Ô Thước.
16 “Sao Vân cô nương lại có hứng thú với những chuyện trong giang hồ như thế?” Lệ Tĩnh nhìn nàng nghi ngờ. Kì Nhi cố ý thở dài. “Là mẹ ta muốn ta âm thầm điều tra.
17 “Hả?” Nụ cười của nàng làm cho hắn có cảm giác nao nao. Khuôn mặt tươi cười của Kì Nhi lại trở nên đau khổ. “Không phải huynh thích Kì Nhi nhà ta sao? Vì muội ấy, xin huynh đem mọi chuyện nói cho ta biết được không? Ta sẽ nói nhiều lời tốt đẹp về huynh ở trước mặt mẹ ta.
18 Lao ra cửa, Kì Nhi lập tức trở lại phòng bằng cửa sau, đem nam trang đổi thành nữ trang, còn cẩn thận đeo lại ngọc bội đã tháo xuống. Vọt ra đại sảnh cách đó không xa, nàng điều hòa tốt hơi thở, ung dung tao nhã mà đi vào.
19 “Ủa, sao lại gặp hai người?” Vẻ mặt Kì Nhi tươi cười, nhìn thấy Thượng Quan Duệ Dịch cùng Lệ Tĩnh chẳng những không có chút không vui mà còn cười đến có phần gian trá, làm người ta cảm thấy trong lòng nao nao.
20 Hai người một trước một sau đi vào giữa đình, Thượng Quan Duệ Dịch ở phía trước còn chưa chịu dừng lại, cứ đi thẳng về phía trước. Kì Nhi ngồi phệt xuống ghế đá, xem đến khi nào thì hắn mới có thể phát hiện ra nàng không đi theo.