1 Phần I: Trong vườn "Tôi chậm rãi đứng lên và bước rón rén giữa những chiếc nệm. Tôi bước dọc theo một lối đi trong vườn, lời ca của Lệ Nương khiến lòng tôi tràn đầy khao khát.
2 Chương 2: Lồng son Tôi nghĩ tới bà nội rất nhiều vào sáng hôm sau. Tôi cảm thấy bị giằng xé giữa nỗi ham muốn gặp lại người lạ đêm nay và những bài học cư xử đã được khắc cốt ghi tâm từ thơ ấu thơ về việc nên cư xử thế nào.
3 Chương 3: Khao khát LẠI MỘT ĐÊM SAY SƯA VÀ ẤM ÁP NỮA. Ở khu nhà dành riêng cho phụ nữ, chúng tôi thưởng thức một bữa tiệc lớn có món đậu phơi nắng xuân rồi đồ với vỏ quýt khô và những con cua đỏ tháng Bảy to bằng quả trứng gà chỉ mùa này mới có ở các sông hồ trong vùng.
4 Chương 4: Hoài xuân MỌI THIẾU NỮ ĐỀU NGHĨ ĐẾN THÀNH HÔN CỦA MÌNH. Chúng tôi lo rằng người chồng của mình sẽ lạnh lùng, ích kỷ, thờ ơ hay lãnh đạm, song phần lớn chúng tôi đều tưởng tượng ra điều gì đó diệu kỳ và vui sướng.
5 Chương 5: Hài lấm bẩn Khổng Tử viết: Kính quỷ thần nhi viễn chi(1). Vào ngày Thất Tịch, người ta quên đi quỷ thần và tổ tiên. Ai ai cũng chỉ muốn vui hội, từ những trò đặc sắc tới buổi diễn kịch.
6 Chương 6: Khép cửa mở lòng Mẹ không bao giờ nhắc lại chuyện áo, hài và tất chân tôi bị ướt và lấm bẩn nữa. Một gia nhân đem những thứ đó đi và không bao giờ mang chúng trở về nữa, còn tôi tiếp tục bị nhốt trong buồng.
7 Chương 7: Ngọc tan Tôi bỏ cả tháng tiếp theo để miệt mài nghiên cứu từng bản trong số mười hai bản Mẫu Đơn Đình đã sưu tập được và chép lại mọi chú giải tôi từng viết trong những bản đó lên lề giấy trong bản gốc hai tập do Thang Hiền Tổ xuất bản.
8 Phần II: Lang Thang Trong Gió Chương 8: Hồn Lìa Tôi chết vào giờ dậu ngày mùng bảy tháng chạp năm Khang Hy thứ ba. Chỉ còn năm ngày nữa là đến hôn lễ.
9 Chương 9: Vọng Hương Đài Không thể đi xa hơn Vọng Hương Đài nên tôi không có cơ hội biện hộ ình trước các vị phán quan ở địa ngục. Nhiều ngày trôi qua, tôi nhận ra rằng mình vẫn có những nhu cầu và mong muốn như khi còn sống.
10 Chương 10: Đại Biến Người ta bảo rằng cái chết luôn được tiếp nỗi bằng sự sống và kết thúc luôn là một khởi đầu mới. Rõ ràng là với tôi không phải thế.
11 Chương 11: Kiệu hoa Tôi không có nơi nào để đi. Tôi bị bỏ rơi và cô đơn. Tôi không có gì để thêu thùa và trong nhiều năm tôi không có bút giấy mực để viết.
12 Chương 12: Mây Mưa Kinh Lễ dạy chúng tôi rằng bổn phận quan trọng nhất của một cuộc hôn nhân là sinh con trai để nó thờ cúng cha mẹ khi họ về thế giới bên kia, vì chỉ có con trai mới làm được việc này.
13 Chương 13: Lễ Vu Lan Khi còn sống, có những việc nhất định xảy ra theo thời gian định trước bất kể chúng ta thích hay không. Chúng ta có kinh nguyệt hàng tháng.
14 Chương 14: Mộng Lòng Khi ánh nắng chiếu vào những chiếc móc màn, tôi đánh thức Trắc dậy. Tôi sai nó thu tất cả những mảnh giấy nhỏ đã viết trong mấy tháng trở lại đây và tới thư phòng của Nhân.
15 Chương 15: Người Vợ Hiền Năm tháng nữa lại trôi qua. Một hôm tôi nghe thấy tiếng người nhốn nháo tới lui ở hành lang phía trên: người ta hối hả ra đón khách, cất lời chúc tụng tốt lành và bưng những món đồ cúng thơm phức trên các khay các đĩa để mừng năm mới.
16 Chương 16: Thuốc Chữa Ghen Sau chuyến đi tới chỗ Thẩm, Trắc về nhà và lui về giường nghỉ. Nó không chịu thắp đèn, không nói năng. Nó gạt bỏ đồ ăn ngay cả khi người ta mang đến tận nơi.
17 Chương 17: Tự Huyết Trì Linh hồn Trắc tách thành ba. Một phần bắt đầu hành trình tới thế giới bên kia; một phần chờ vào quan tài và phần còn lại lang thang cho đến lúc được đặt vào bài vị.
18 Phần III: Dưới Gốc Mai Chương 18: Lưu Đày Mẹ vẫn thường bảo rằng ma quỷ và linh hồn không phải sinh ra đã tồi tệ. Nếu hồn ma thuộc về nơi nào đó, thì nó sẽ không trở nên xấu xa.
19 Chương 19: Tình Mẫu Tử Đã ba năm ròng tôi sợ gặp Nhân. Nhưng khi gần đến lễ Thất Tịch năm nay, tôi hay nghĩ về Ngưu Lang Chức Nữ và câu chuyện toàn bộ chim ác là ở trần gian dựng nên một cây cầu để họ gặp gỡ trong đêm đặc biệt này.
20 Chương 20: Phận con gái Chúng tôi đến làng Cổ Đương vào lúc sáng sớm và đi thẳng tới ngôi nhà trưởng làng. Tôi đã lang thang nhiều đến nỗi những khoảng cách xa xôi đó không còn làm tôi đau đớn, nhưng mẹ phải ngồi xuống xoa bóp bàn chân.