1 Đêm khuya, trong nội cung Phúc Ninh tiếng mõ báo canh lại vang lên, hòa cùng tiếng niệm kinh, chỉ giống từng đạo ma chú, chui thẳng vào não người. Lúc này, Hạ Lan Tuyết cố hết sức mở mắt.
2 Thanh âm kia đúng là Hạ Lan Chi , nhưng hiển nhiên, bên trong không chỉ có một mình nàng ta. Hạ Lan Tuyết là người từng trải, dựa vào đạo thanh âm vừa rồi cũng đoán được bên trong có chuyện gì phát sinh.
3 Hạ Lan Tuyết chết rồi, cũng không cảm thấy thống khổ. Ngay tại lúc Nam Cung Khế đâm cây trâm vào cổ của nàng, một nhát kia đã làm linh hồn của nàng li khai thân thể, lẳng lặng đứng ở một bên, đờ đẫn nhìn xem hết thảy.
4 Hoàng hậu tử, cả nước khiếp sợ, nhưng mà, nhưng cũng là trong dự liệu, hoàng hậu vốn là bệnh nặng, chỉ là, ai cũng không có ngờ tới cuối cùng chết ở trong tay thích khách.
5 Con mắt Hạ Lan Tuyết như bị đâm nhói lên, tiết mục gian, phu dâm, phụ, đã thấy nhiều thực tại thương con mắt. Nàng lựa chọn rời đi, nhưng là một u hồn phiêu phiêu đãng đãng, lại không biết đi đâu.
6 "Tiểu thư, ngài tỉnh. "Bên tai không ngừng vang lên tiếng gọi om sòm, Hạ Lan Tuyết dùng hết sức mở mắt, chỉ thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đang lắc lư ở trước mặt mình.
7 Kể từ khi đại phu nhân đi về cõi tiên, đã hơn nửa năm, từ đó đến nay, đại tiểu thư cũng không rơi một giọt nước mắt. Thế nhân đều nói đại tiểu thư lãnh tình không có tim phổi, chỉ có các nàng từ nhỏ đã theo bên người đại tiểu thư, là biết rõ ràng, đại tiểu thư không phải là không thương tâm khổ sở, mà là nàng không tiếp nhận được thực tế nương đã qua đời, cảm xúc bi thương đó nàng đặt ở dưới đáy lòng.
8 Thấy Hạ Lan Tuyết cúi đầu không nói, Thu Văn nghĩ lời mình vừa nói, nàng không có nghe lọt, không khỏi vội la lên, "Tiểu thư, nô tỳ cũng không phải là hù dọa ngài, vừa rồi Lý đại phu thật sự nói rồi, ngài không nghỉ ngơi sẽ ảnh hưởng đến khí huyết, khí huyết bị tổn thương, tương lai muốn chữa trị cũng không chữa trị được.
9 Tựa hồ. . . Trong đầu Hạ Lan Tuyết chợt lóe qua vài hình ảnh, nhưng không rõ ràng lắm, ký ức ở hai đời giao thoa trùng điệp, có lúc như nhớ ra, có lúc như không thể nhớ được, làm cho nàng hơi rối loạn.
10 Cuối cùng Hạ Lan Tuyết dẫn theo Đàn Hương nhỏ tuổi nhất ra cửa. "Tiểu thư, chúng ta đi chỗ nào?" Ngồi lên xe ngựa, Đàn Hương hưng phấn hỏi. Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng phác thảo môi, đáp, "Bách Thảo Đường.
11 Hoa phủ, không lớn, vắng lạnh. Trên đường đi Hạ Lan Tuyết không gặp bất cứ ai. Nơi này giống như là một tòa trạch không người ở. Nhưng mà, vị thuốc nhàn nhạt theo gió bay tới, làm cho Hạ Lan Tuyết hơi hơi nhíu mày, lờ mờ nhận ra mùi vị của kim sang dược.
12 Hạ Lan Tuyết vừa nói vừa nhìn về phía Tôn lão đầu. Lão nhân này cũng coi như trượng nghĩa, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa, còn giúp giải thích, "Gia, lão già cổ hủ này có thể làm chứng, nàng thật sự là đương gia của Bách Thảo đường.
13 Có lòng tốt cứu người, còn bị uy hiếp?Nếu là người bình thường rơi vào hoàn cảnh này có khi bị tức giận đến tắc thở. Nhưng khóe môi Hạ Lan Tuyết lại vén lên, nhu nhu nhược nhược nhìn hắn cười.
14 Hạ Lan Tuyết kinh hãi, đây là cổ độc phát tác?Nhanh nhẹn đưa tay, nghĩ điểm trụ mấy đại huyệt trên người hắn, làm cho cổ độc khuếch tán chậm một chút, không nghĩ, Cơ Hoa Âm thủ pháp nhanh hơn, bắt được tay của nàng, dùng sức một chút, liền ấn ngã nàng xuống bàn, hắn lật người đè lên.
15 Xử lý tốt độc vật, Hạ Lan Tuyết vội vàng trở lại, cầm lấy băng gạc và kim sang dược còn thừa, giúp Cơ Hoa Âm cầm máu. "Cô nương, để cho lão già cổ hủ này làm nốt cho.
16 "Quỵt nợ? Lúc đó gia có giao hẹn với ngươi sao?"Sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp hơi khàn khàn của Cơ Hoa Âm. Hạ Lan Tuyết đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy người này đã ngồi dậy từ lúc nào, trên người khoác một cái áo khoác màu đen viền vàng thêu tường văn, khí thế lạnh lùng.
17 Hạ Lan Tuyết cảm thấy trầm xuống, trên mặt lại lộ ra tươi cười, thuận thế liền khẽ dựa vào người hắn, "Đồ đạc gì của ngươi? Ta sao?""Còn nhỏ tuổi, không biết tự trọng.
18 Hạ Lan Tuyết chật vật chạy ra khỏi Hoa phủ, quay đầu lại nhìn thấy hắc y nhân kia không có đuổi theo, lúc này mới tựa vào góc tường cuối hẻm, thở ra. "Tiểu thư.
19 Làm chủ? Khóe môi Hạ Lan Tuyết xẹt qua giọng cười mỉa mai. Liên tưởng tới kiếp trước sau khi nàng mất, sắc mặt của hai mẹ con này, Hạ Lan Tuyết cảm thấy bộ dáng điềm đạm đáng yêu của các nàng như bây giờ, quả thực làm cho người ta nôn mửa.
20 Trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Hạ Lan Tuyết lộ ra thần sắc khó xử, ánh mắt đảo qua lại cả hai bên, mới nói, "Di nương một mực chắc chắn không phải là Nhị muội muội trộm, nhưng nhị thẩm rõ ràng lục soát thấy ở dưới gối.