61 Cả hai đời, Hạ Lan Tuyết không phải là cô nương hiểu tình yêu, hiểu nam nhân. Phượng Khinh La nuôi dưỡng nàng rất tự do thoải mái, ngoại trừ bốn nha hoàn lớn lên cùng với nàng, bên người nàng cũng không có ma ma giáo dưỡng.
62 Một câu “Người không phận sự” thành công chọc giận Hạ Lan Tuyết, nhưng nàng là người ngược đời, càng tức giận trong lòng thì trên mặt càng là tươi cười.
63 Một khúc kết thúc, Tô Minh Ngọc ưu nhã đứng dậy, mỉm cười hướng về Cơ Hoa Âm đi đến, ngồi xuống vị trí đối diện với hắn, mắt lộ ra thẹn thùng, ôn nhu khiêm tốn hỏi, "Rất lâu không có chạm vào, tay đều cứng, làm khó ngươi phải nghe.
64 Chui? Cái chữ này hình dung thật đúng là chuẩn xác, nhìn như là bị Tô Minh Ngọc thuận mồm nói đi ra, nhưng lại tràn đầy ý tứ châm chọc. Nếu là nữ tử bình thường khác nghe được, chỉ sợ là hận không thể lập tức có cái hố để chui xuống.
65 Đối mặt với sự chất vấn ngang ngược của Hạ Lan Tuyết, Cơ Hoa Âm có chút bất đắc dĩ cúi đầu cười, nhặt lên đầu ngón tay nhỏ trắng trẻo của nàng đang đặt trên tay áo hắn lấy ra, mới nói, "Ngoan ngoãn ngồi đi.
66 Nhưng mà, lần này Hạ Lan Tuyết cũng thật khinh thường Tô mỹ nhân, người ta nghe nói như vậy, chẳng những không có như nàng tưởng tượng là khó thở hoặc khóc rời đi, ngược lại, rất phối hợp nàng diễn, làm như có thật gật đầu.
67 "A!" Tô Minh Ngọc sợ hãi kêu nhảy dựng lên, lại không nghĩ rằng, động tác quá mạnh làm cho đàn cổ trước mặt rơi xuống mặt đất. Hơn nữa rơi xuống lại rất cổ quái, rơi xuống một cái lại bật lên rồi lại rơi xuống.
68 Cánh tay cùng thân thể tựa hồ muốn tách rời, đau như có vô số kim châm vào. Lại còn mặt trời chói chang đang chiếu trên đỉnh đầu, ánh sáng nóng rực làm cho tròng mắt nàng muốn cũng không thể mở ra được, Hạ Lan Tuyết cảm thấy, chỉ cần vài phút đồng hồ nữa là nàng bị phơi nắng đến ngốc luôn rồi.
69 Cơ Hoa Âm vẫn bình tĩnh quan sát nàng, không biết là do vừa phơi nắng hay do mới uống rượu, làm cho hai má phúng phính của nàng ửng đỏ , nhìn rất đáng yêu chọc cho người ta hận không thể véo một cái.
70 Cơ Hoa Quân vừa mới đi đến bên cạnh đình nghỉ mát, đã nhìn thấy một cảnh tượng như thế này. Một tiểu cô nương xinh đẹp vừa bò dậy từ trên người Cơ Hoa Âm , xoay người, bỏ chạy thật nhanh, thiếu chút nữa đụng phải hắn.
71 Cơ Hoa Âm trực tiếp trở về phòng, đem đàn cầm bị phá hủy đặt xuống kệ để đàn, ngón tay thon dài vuốt ve chỗ bị hỏng của đàn, mơ hồ có mùi hương hoa băng thanh mát tản ra.
72 Cơ Hoa Âm lành lạnh nhìn nàng, đuôi lông mày đáy mắt đều là đùa cợt, "Ngươi hao tổn tâm cơ biến thành như vậy, không phải là muốn cho gia xem sao?"". .
73 Cái miệng nhỏ của nàng bật ra tiếng ai oán, nhưng Cơ Hoa Âm vẫn nghe rõ. Nàng này là bị khi dễ, đang tố khổ với hắn. Hắn mặt trầm như nước, lẳng lặng nghe.
74 Bình sinh nàng hận nhất là bị người uy hiếp, nàng cười lạnh, phế vật thì như thế nào? Vẫn hơn loại người cường hãn, chỉ thích đi uy hiếp người khác như hắn, huống chi, nàng có bản lãnh có thể bảo hộ phế vật.
75 Ngay tại lúc Cơ Hoa Âm ra cửa lấy nước, trong đầu Hạ Lan Tuyết không biết nghĩ cái gì, lăn lộng quẫy đạp một hồi làm cho đai lưng buộc nàng thành hình bánh chưng luôn"Ngươi đang làm cái gì?" Cơ Hoa Âm bưng nước vào nhà, chỉ thấy cô gái nhỏ này quỳ ở trên giường, đang cắm đầu chui vào trong chăn thò ra cái mông nhỏ , giống như là đang tìm cái gì.
76 Nhưng vừa nghe thấy thanh âm của Cơ Hoa Quân, khuôn mặt tuấn tú của Cơ Hoa Âm lập tức trầm xuống, tay đang đút thuốc dừng lại, "Cút ra ngoài!"Bước chân Cơ Hoa Quân hơi dừng lại, nhưng trong lòng càng khẳng định có chuyện phát sinh rồi.
77 Tròng mắt đảo qua lại, căn phòng xa lạ, cảnh sắc xa lạ, làm cho trong lòng nàng khẽ hoảng hốt, từng hình ảnh lại lướt qua đầu nàng. Nhưng tự nhiên nàng thông suốt.
78 "Sao cô lại nói Tiểu Phượng như thế?" Tiểu Chủy bất mãn. "Thì đúng là vậy mà. " Hạ Lan Tuyết nhìn con chim kia, đột nhiên hỏi Cơ Hoa Âm, "Ở đâu ngươi có được nó?"Sắc mặt Cơ Hoa Âm âm trầm nhìn nàng, "Như vậy chơi rất vui sao?""Hả?" Biết rõ hắn giận thật, Hạ Lan Tuyết đang hưng trí bừng bừng vội vàng dịu lại, trên mặt cố nén cười nói, "Được rồi, ta sai rồi, ta không nên tranh chấp với một con chim, còn ác ý vặt sạch lông đuôi nó, hay là, như thế này vậy.
79 Bắt cóc?Hạ Lan Tuyết lệch nghiêng tựa vào trên ghế, lành lạnh nhìn Cẩm Tú, khẽ cười nói, "Cô nương, ban ngày ban mặt cũng đừng dọa người chứ, Nhị di nương và Chi nhi muội muội phải đi Thiên Lộc Tự, làm sao lại là bị người bắt cóc chứ?""Là thật, đại tiểu thư, người đi theo mới vừa về nói.
80 "Vậy ý tứ tổ mẫu?" Hạ Lan Tuyết nhìn về phía Hạ Lan lão phu nhân. Tay Hạ Lan lão phu nhân liên tục vân vê tràng hạt, trong miệng nói lẩm bẩm. "Lão phu nhân, ngài nói gì đi ạ.