1 Khi đã trưởng thành, Khổng Lập Thanh bỗng trở nên hoài cổ, thường hay nhớ lại những chuyện xa xưa, chuyện thời thanh xuân, chuyện thời niên thiếu… Câu chuyện đời cô bắt đầu từ một buổi tối nóng nực.
2 Mùa hè nóng nực, sau cơn mưa không khí thường phảng phất chút hơi nước nóng ẩm, người chỉ vận động nhẹ cũng toát mồ hôi. Khi Khổng Lập Thanh lau sạch chỗ đồ bị rơi bẩn trên đường thì đầu mũi cũng nhỏ xuống mấy giọt mồ hôi lã chã, cả người nhớp nháp khó chịu.
3 Sau khi ra ngoài, Khổng Lập Thanh quay người đóng cửa cẩn thận, lúc cô quay người lần nữa đã thấy người đàn ông trước mặt đi sang phía cửa nhà Dương Khả mở sẵn đợi bọn cô.
4 Khổng Lập Thanh một tay đặt trên nắm cửa, mặt tỏ vẻ chống đối. “Không cần đóng cửa!” Lục Húc lạnh lùng nhắc lại lần nữa, không thèm đợi Khổng Lập Thanh đáp lời đã quay ra phòng khách.
5 Khổng Lập Thanh biết người đàn ông đó đang nhìn mình, thậm chí có khả năng trong lòng anh ta còn đang thầm nghiên cứu cô, nhưng cô cảm thấy ít nhất lúc này tính mạng mình không bị đe dọa.
6 Đôi môi Lục Húc hơi động, cuối cùng lại không nói gì, cũng không đứng nhìn Khổng Lập Thanh nữa mà dứt khoát xoay người bước đi. “Làm phiền rồi, cô Khổng, chào cô.
7 Giọng điệu không quá khách khí, khuôn mặt nghiêm trang, toàn thân Chu Diệp Chương toát ra một loại hàn khí áp chế những ai đến gần. Hạ Chí Thần quay lại đối mặt với Chu Diệp Chương.
8 Chu Diệp Chương đi ra ngoài, Khổng Lập Thanh theo sau tiễn anh. Lúc ăn cơm anh ăn rất ít, xem ra là mệt thật, lúc gần tới cửa đột nhiên lương tâm trỗi dậy, Khổng Lập Thanh buột miệng nói với Chu Diệp Chương sắp ra ngoài: “Đau đầu uống thuốc giảm đau là chuyện không cần nói nữa, còn có thể dùng châm cứu hoặc xoa bóp, Đông y tác dụng chậm hơn nhưng có khi lại hiệu quả hơn Tây y.
9 Khổng Lập Thanh không mang theo nhiều đồ, hành lý chỉ có một chiếc va ly nhét sơ sài vài bộ quần áo của mình và con trai. Sau khi ăn sáng xong cô cùng Khổng Vạn Tường ngồi ở phòng khách xem tivi, nghe thấy tiếng chuông cửa, cô tắt tivi, kéo hành lý nói với Khổng Vạn Tường: “Chúng ta đi nào.
10 Tắm xong đi ra, Khổng Lập Thanh bắt đầu sắp xếp hành lý, trong phòng ngủ không có tủ quần áo, góc phòng che một tấm bình phong, xem chừng là nơi thay đồ.
11 Khổng Lập Thanh không hề hay biết sóng ngầm đã nổi lên giữa cậu con trai mình và Chu Diệp Chương, cô vội vã nấu bát hoành thánh mới, lúc bê đến phòng ăn vẫn thấy A Thần ngồi đó chậm rãi vừa ăn vừa xem tạp chí, nghe thấy bước chân Khổng Lập Thanh đi đến cũng không ngẩng lên nhìn.
12 Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, một chiếc khăn tắm đã trùm lên đầu Khổng Lập Thanh, tiếng Chu Diệp Chương lạnh nhạt vọng tới: “Lau tóc trước đi, lát nữa nước chuẩn bị xong, đi tắm cho dễ chịu.
13 Hôm nay lúc Khổng Vạn Tường tự chơi lại không nghe thấy tiếng tay chân loạt xoạt, thằng bé đang nói chuyện với ai đó, giọng cố nhỏ hết mức nhưng nghe vẫn vô cùng trong trẻo đáng yêu.
14 Chu Diệp Chương dường như bắt rất đúng cái thần của Khổng Lập Thanh. Cô ăn mặc như vậy có thể làm nổi bật làn da trắng mịn, dáng người mảnh mai. Bình thường mặt mũi cô cũng không có gì nổi bật, môi lại hơi rủ xuống nhưng mặt cũng không phải là xấu, ngược lại nó còn khiến người ta nghĩ đến một loại duyên thầm.
15 Chu Diệp Chương vội quay lại nhìn cô. “Tôi khó chịu!” Khổng Lập Thanh khó khăn lặp lại câu cũ. “Em làm sao?” Chu Diệp Chương nhăn mày. “Có vẻ bị cảm, rất muốn nôn.
16 Nhìn thấy Chu Diệp Chương đi vào nhà tắm, Khổng Lập Thanh thở hắt một hơi, ngả sâu vào gối dựa sau lưng. Bao nhiêu năm nay chưa từng cảm thấy kinh hồn bạt vía như thế, cô thực sự vô cùng nhớ cái “ổ chuột” của mình, chỉ trốn trong đó cô mới thấy tự do tự tại.
17 Kể từ ngày gặp nhau, đây là lần đầu tiên hai người sánh vai cùng đi xuống dưới nhà. Cho dù họ không quá thân mật, không nắm tay, giữa hai người vẫn để một khoảng trống nhưng hai người lớn ngồi trong phòng khách dưới lầu dường như đều nhận ra quan hệ giữa bọn họ đã có thay đổi.
18 Khổng Lập Thanh đánh bóng còn chưa được coi là đã nhập môn, vật vã cả nửa ngày mới hơi chạm đến “môn đạo”[2], đánh một gậy cũng chệch choạc hồi lâu mới trúng, nữ huấn luyện viên xinh đẹp vì đạo đức nghề nghiệp nên thái độ rất dễ thương, khuôn mặt luôn tươi cười.
19 Ngón cái của Chu Diệp Chương đặt vào dưới lòng bàn chân Khổng Lập Thanh, trượt thẳng một đường từ gót đến đầu ngón chân, rồi lại giật lùi lại, ngón tay trượt qua trượt lại khiến Khổng Lập Thanh thấy nhột không chịu nổi, cô dùng sức thoát khỏi tay anh, thu chân lại.
20 Khổng Lập Thanh bỗng nhiên bị Vương Điềm hỏi quả thật cũng không biết phải trả lời thế nào, phản ứng tự nhiên là “hả” một tiếng, sau đó càng thấy ánh mắt Vương Điềm thêm phần hiếu kỳ, động não nhiều lần cuối cùng thốt ra một câu: “Tôi không biết.