21 Bên ngoài mưa vẫn rơi tí tách giống như không có ý ngừng lại, tiếng mưa đập vào cửa sổ lộp bộp, âm thanh ấy đi qua tai Lâm Bội lại như một tiếng nổ vang trong lòng.
22 Khổng Lập Thanh nói xong không nhìn Hạ Chí Thần, dứt khoát bước xuống dưới, đến bậc thang cuối cùng, cửa xe mở ra, Khổng Lập Thanh không chút do dự cúi người ngồi vào bên trong.
23 Phần sau của buổi học, học sinh chia thành từng đôi bước lên đệm thi đấu đối kháng, các em còn lại ngồi thành hai hàng xung quanh quan sát, vừa là theo dõi vừa là nghỉ ngơi.
24 A Thần qua điện thoại nghe được giọng nói phấn khích của Vạn Tường, không hiểu sao tâm trạng cũng hưng phấn thêm mấy phần, cậu nhếch mép cười: “Hà hà, cậu nhờ anh rồi hả?” “Hì hì.
25 Quang cảnh bên trong vẫn như lần trước họ đến đây nhưng hai hàng thiếu nữ xinh đẹp đón khách hôm nay đổi sang mặc sườn xám màu vàng, nhìn rất có không khí rộn ràng vui vẻ của ngày Tết cổ truyền.
26 Khoé miệng Lâm Bội lại cong lên thành nụ cười chế nhạo, vừa khẽ lắc đầu vừa lùi về phía sau: “Không được tới đây, anh phải đợi tôi đi khỏi rồi mới được bước ra.
27 Bên trong là phòng ngủ, có giường, có tủ quần áo, bài trí kiểu rất thông dụng, trên giường cũng bày chăn gối, trông chẳng có gì khác một phòng ngủ bình thường.
28 Chu Diệp Chương quay đầu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài trời vẫn còn tối đen như mực, trên bầu trời chẳng thấy trăng sao, có vẻ ngày mai tuyết sẽ rơi. Chương 7: Đấu tranh Trong lúc nơi này Chu Diệp Chương đang nhìn lên bầu trời, thì ở phương xa Khổng Lập Thanh đang tuyệt vọng chạy trốn.
29 Trải qua quá trình đấu tranh đau đớn cuối cùng anh ta đã nghĩ thông, người đột nhiên cảm thấy thoải mái, nhãn giới được khai thông khiến thần kinh cũng hết căng thẳng, dần dần mất đi cảm nhận về thế giới bên ngoài, Lâm Bội lịm đi.
30 Lâm Bội đi vòng quanh cô, đến bên giường, ngồi xuống lại hỏi tiếp: “Tôi nghe nói cô có con trai, là con do cô sinh? Chuyện thế nào? Cô gặp phải sở khanh nên bị đuổi khỏi nhà?” Kỳ thực Lâm Bội không phải kiểu người tò mò, chọc ngoáy chuyện riêng tư của người khác.
31 Thái độ hờ hững xem như không thấy của Khổng Lập Thanh khiến Lâm Bội thoáng kinh ngạc, anh ta nhìn theo bóng lưng cô lướt qua, ngẩn người mất nửa giây, sau đó mỉm cười cất bước đuổi theo.
32 Bầu không khí ngọt ngào, ấm áp thậm chí có chút mờ ám bao quanh họ. Hai người nhìn nhau cùng mỉm cười, cùng cảm nhận tình cảm của họ trước đây đều là chưa hoàn thiện, đều là còn khuyết thiếu, qua thời gian sống chung, cùng nhau thay đổi, dần dần họ cũng đã trưởng thành.
33 Bữa tiệc từ thiện hôm nay cũng không có gì quá đặc biệt, những bữa tiệc như thế này Khổng Lập Thanh tham dự vài lần đầu còn thấy mới mẻ, nhưng khi đã tham dự nhiều lần cũng không tránh khỏi cảm thấy mất đi hứng thú.
34 Khổng Lập Thanh không nói bất kỳ điều gì, cô nhớ đến sắc mặt lo lắng của Chu Diệp Chương lúc A Thần nhảy khỏi xe đuổi theo người kia, cũng như lời dặn dò của anh lúc hai người chia tay: “Đừng nói gì hết, đợi anh về.
35 Lâm Bội vẫn chưa rời đi, anh ta vẫn đứng đó nhìn Khổng Lập Thanh bước ra khỏi cổng khu nhà, đến chỗ Chu Diệp Chương đứng đợi. Vì khoảng cách khá xa nên Khổng Lập Thanh không thể nhìn rõ biểu cảm của Lâm Bội, nhưng cô lại cảm giác được khi mình bước đi, toàn thân anh ta nháy mắt toát ra mùi sát khí.
36 Quay lưng về phía Chu Diệp Chương, Khổng Lập Thanh lại bắt đầu lo lắng. Cho dù cô rất tin ở anh, nhưng quan hệ gia đình căn bản là chuyện ở trong chăn mới biết chăn có rận.
37 Khổng Lập Thanh nghe Chu Diệp Chương kể đến tận nửa đêm mới hết câu chuyện của Bảo Châu. Câu chuyện trọn vẹn về con đường trưởng thành đầy bão tố của một thiên kim tiểu thư.
38 Khổng Lập Thanh biết Chu Diệp Chương là người cực kỳ cố chấp, anh không nói thì thôi, đã nói câu gì thì người khác đừng hòng làm trái ý. Mà cô cũng chưa biết phương pháp giáo dục của nhà họ Chu thực tế thế nào, cho nên trước tiên đợi xem thế nào đã.
39 Khổng Lập Thanh thử lần lượt từng bộ đồ Lâm Diên chọn ình, khuôn mặt từ đầu đến cuối luôn nở nụ cười. Cô cảm thấy miệng cười nhiều cũng hơi tê cứng, nhưng Lâm Diên khoanh tay đứng cạnh luôn nhìn cô cười động viên, ánh mắt đầy khích lệ, điều đó khiến cô không dám dừng lại.
40 Khổng Vạn Tường giống như tên lửa, vun vút lao tới, Khổng Lập Thanh dựa bên cửa xe đón sẵn, lấy hết sức cúi người bế bổng con lên. Khổng Lập Thanh nhấc Vạn Tường lên trước mặt xem xét kỹ càng, tóc cậu bé được cắt mới, tạo hình theo kiểu quý ông phương Tây, giống như tóc của Chu Diệp Chương, đường rẽ ngôi tỉ mỉ hoàn hảo.