1 Đêm lạnh như nước, ánh trăng mỏng manh thấm xuống đất xuyên qua mà cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào trong căn phòng biệt thự vô cùng rộng lớn, dễ chịu được thiết kế theo phong cách châu Âu.
2 Đêm tĩnh lặng, chung quy cũng dễ khiến cho người ta nhớ lại những ký ức đã qua. Hình dáng của Lạc Thiên Uy đứng lẳng lặng trong bóng tối dưới ánh đèn mờ ảo.
3 Ầm ầm…Nương theo tia chớp chói mắt trên bầu trời, mưa tầm tả to như trút nước, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang vọng trong không trung, cả màn đêm tựa hồ cũng bị phá vỡ theo tiếng sấm ấy.
4 “Phanh…”Lạc Thiên Uy bị quản gia nặng nề ném xuống đất, cánh cửa của tầng hầm bị đóng lại, trước mắt hắn lâm vào một mảnh đen kịt, âm u. “Hắc hắc, tiểu thiếu gia vừa rồi là tôi cứu tiểu thiếu gia nha, tiểu thiếu gia định cảm kích tôi như thế nào đây?”Quản gia đáy mắt lập lòe lên ngọn lửa dục vọng, đôi mắt tham lam dâm tục nhìn chằm chằm vào Lạc Thiên Uy như đang nhìn một người con gái trần truồng, bước từng bước hèn mọn về phía cậu bé.
5 “Câm mồm! Hoa quản gia, ngươi đem mẹ kế ta ra đến ép ta. Nếu như ngươi không nghĩ ta sẽ đem chuyện này nói với cha ta biết thì lập tức đem Thiên Uy giao cho ta!”Lạc Tích Tuyết lạnh giọng quát lớn, trong lồng ngực phập phồng phẫn nộ, kích động.
6 Lạc Tích Tuyết lập tức đứng ngơ tại chỗ, nàng quả thực không thể tin được, đây chỉ là một tiểu nam hài mới nảy tuổi thôi lại làm ra sự tình này. “Muốn cam đoan hắn từ nay về sau cũng không dám tái phạm, biện pháp tốt nhất chính là làm cho hắn không bao giờ mở miệng được nữa”.
7 Hiện trường náo nhiệt thoáng cái an tĩnh lại. Tất cả tân khách đều thò đâu fra, đều đem ánh mắt ngưng trụ tại người đàn ông tuấn dật này. “Wow, đẹp trai quá!” Ở đây có không ít phụ nữ bắt đầu khống chế không nổi nữa nghẹn ngào thét lên.
8 “Tích Tuyết, em có khỏe không?” Tiếu Vũ Trạch con mắt thầm trần nhìn Lạc Tích Tuyết, hai đầu lông mày có một tia ý, do dự hồi lâu mới hỏi thẳng. Lạc Tích Tuyệt nâng cặp mắt thanh tịnh lên, nghiêng đầu khó hiểu hỏi lại:” Em đương nhiên là tốt rồi, sao anh lại hỏi vậy?”“Bác vừa mới tuyên bố em trai em là người thừa kế gia nghiệp, em chẳng lẽ không chút nào để ý sao?” Tiếu Vũ Trạch dừng một chút, thần sắc nghiêm túc nhìn nàng.
9 Hơi lạnh của gió đêm, một vẫng trăng non trên bầu trời đen kịt, bong đêm bao phủ xuống, không gian yên tĩnh tỏa ra một cổ khí tức lạ lung. Lạc Tích Tuyết tạm biệt Tiếu Vũ Trạch sau đi thẳng về phòng nghỉ ngơi.
10 Đôi mắt Lạc Thiên Uy nhìn cô lạnh thấu xương làm cho thân thể Lạc Tích Tuyết bất giác run rẩy. Người đàn ông cùng cô hôn môi trong hoa viên không phải là Tiếu Trạch Vũ sao? Cái này thì có gì kỳ quái đâu, hắn vốn là bạn trai của cô mà? Vì cái gì mà cô cảm giác Lạc Thiên Uy có chút không cao hứng?“Em đang nói đến Tiếu Vũ Trạch sao?” Lạc Tích Tuyết hỏi lại.
11 “Nghe không?” đôi mắt chim ưng của Lạc Thiên Uy nhìn chằm chằm cô, trong giọng nói mang theo sự uy hiếp ngang tàng. Cô có nghe lầm không, em trai của cô lại yêu cầu cô không được hôn người đàn ông khác.
12 Ăn xong bữa sáng, Lạc Tích Tuyết xin nghỉ học theo ý của cha dẫn Thiên Uy đi tham quan công ty để tiếp xúc hoàn cảnh. Tất cả các nhân viên từ cấp cao đến cấp thấp của công ty vừa nghe có tổng giám đốc mới đến nhậm chức liền xếp hàng chỉnh tề tại cửa lớn ra vào để nghênh đón.
13 “Hả?” Cô âm thầm điều chỉnh hơi thở, hàng mi như cánh bướm khẽ run run nhưng cũng rất nhanh cô quyết định:” Vậy cũng được”. Cô đối với trò chơi này một chút hứng thú cũng không có nhưng vì để khích lệ tinh thần của em trai mà cô cùng hắn tạm thời đánh cuộc.
14 “Anh muốn làm gì?”Lạc Tích Tuyết thấy người đàn ông này không có ý tứ tránh đi mà còn nhìn vào cô chằm chằm làm cho cô khẩn trương dùng hai tay ôm ngực lại, cảnh giác chất vấn.
15 "Làm thêm giờ?" Lạc Tích Tuyết thay xong quần áo, giật mình đi ra ngoài. Mặt Lạc Thiên Uy tỉnh bơ gật đầu, nhìn trên mặt không có chỗ nào là không đúng:"Ừ, có chuyện gì quan trọng sao?""Nhưng.
16 "Tích Tuyết, buổi tối muốn ăn cơm ở đâu?" Tiếu Vũ Trạch từ trong xe lấy ra một bó hoa hồng thật lớn tặng cho cô, dịu dàng hỏi ý kiến của cô. "Anh Vũ Trạch, thật ra thì.
17 "Em. . . "Sắc mặt Lạc Tích Tuyết cứng đờ, lập tức cầm quần áo che thân thể mình lại, đôi mắt cảnh giác nhìn về phía Lạc Thiên Uy, trong lòng nổi lên một sự tức giận.
18 Một chiếc xe tải do khúc quanh đột nhiên lao ra, Lạc Thiên Uy vội vàng đạp thắng xe, chiếc lamboghini xoay tròn một vòng, trên mặt đất lưu lại một đường cong đẹp đẽ.
19 Người đàn ông mặc dù đang cùng Lạc Thiên Uy trò chuyện nhưng ánh mắt nóng bỏng lại dừng ngay trên người Lạc Tích Tuyết, cùng lúc đó trong bữa tiệc này cũng không thiếu những ánh mắt không chút nào che giấu nhìn nàng.
20 “Xin chào, tôi là Hàn Diệp Thần”. người đàn ông ưu nhã cười một tiếng, chủ động vươn tay chào hỏi Lạc Tích Tuyết. Lạc Tích Tuyết nhìn hắn cũng gật đầu đáp lễ một cái, lịch sự vươn tay:” Xin chào, tôi là Lạc Tích Tuyết”.