41 "Tuyết nhi"Trong bóng tối, hắn gọi tên của cô, thanh âm khàn khàn mang theo sự đè nén đã lâu, giống nhw đến từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng hắn, tựa như ma quỷ bên tai cô ni non.
42 Sáng sớm, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên bóng dáng của hai thân thể đang ôm nhau trên giường. Lạc Tích Tuyết lật người, vô ý thức duỗi lưng một cái, lại sờ bên cạnh một cái cô cảm thấy có gì đó rất ấm áp, là quản gia Ngô mới đổi cho cô một cái gối ôm mới sao.
43 Thần sắc lạc Chấn Long âm trầm lạnh lùng, trong tròng mắt đen ngưng kết một cỗ tức giận, hắn sải bước đi lên trước, không chút do sự cho Lạc Tích Tuyết một bạt tai.
44 "Tối hôm qua tôi uống hơi nhiều nên đi nhầm phòng" Ánh mắt Lạc Thiên Uy thâm trầm nhìn Lạc Tích Tuyết, thanh âm thật thấp. Hắn vốn tính toán ỷ lại vào cô, thật không ngờ cha lại đột nhiên xuất hiện, còn cho cô một bạt tai, hắn có thể cảm nhận được giờ phút naỳ Lạc Tích Tuyết đau lòng như thế nào, nếu lấy chuyện tối hôm qua kích thích cô thì chắc có lẽ cô sẽ kích động mất.
45 Trên bàn ăn một mảnh tịch mịch. Người trong nhà quây quần ăn sáng nhưng ai cũng trầm mặc không nói gì. Biệt thự to lớn, trang hoành xa xỉ, đồ gia dụng đều là nhập từ nước ngoài về, lúc này lại có vẻ lạnh lẽo khác thường, không có chút cảm giác của gia đình.
46 “Tích Tuyết, sao em lại ở đây?” Tiếu Vũ Trạch bước xuống xe khó có thể tin được nhìn người con gái trước mắt, không phải Tích Tuyết nên đến trường vào giờ này sao? Sao cô ấy lại ở trong con hẻm nhỏ này?“Anh Vũ Trạch?” Lạc Tích Tuyết kinh ngạc sửng sốt, sắc mặt lập tức một mảng trắng một mảng xanh.
47 Biệt thự ngay lưng chừng núi, ngói màu đỏ lưu ly dưới ánh mặt trời tản mát ra ánh sáng dịu nhẹ. Tiếu Vũ Trạch dừng xe bên ngoài biệt thự, dắt tay Tích Tuyết bước vào trong.
48 “Anh Vũ Trạch” Lạc Tích Tuyết kinh ngạc muốn đẩy hắn ra theo bản năng giãy dụa. Hai cánh tay Tiếu Vũ Trạch ôm chặt vòng eo thon gọn của cô, cúi đầu cái lưỡi liếm lấy vành tai của cô, hắn khẽ cắn, ở bên tai cô nói nhỏ:”Tích Tuyết, nhớ anh không? Anh mỗi ngày đều nhớ đến em”.
49 “Ưm…”Lạc Tích Tuyết nhắm hờ con mắt, đôi môi đỏ mọng phát ra những tiếng rên rỉ mê người, kích thích Tiếu Vũ Trạch hơn nữa. Hắn càn quét mọi ngóc ngách ngọt ngào trong miệng cô, điên cuồng thoát quần áo trên người hắn ra, hắn không chờ được nữa rồi, hắn muốn cô, muốn cảm thụ những gì tốt đẹp nhất thuộc về cô.
50 “À, thì ra là Lạc thiếu gia”Quản gia Chu nghe được lời giới thiệu của Lạc Thiên Uy nhất thời hai mắt tỏa sáng. Hắn chính là em trai của Lạc tiểu thư mới mười sáu tuổi đã được giao trách nhiệm là tổng giám độc của tập đoàn Lạc thị, trên ti vi cũng có nói nhiều về hắn, khó trách cảm thấy quen mắt.
51 Lạc Thiên Uy cứ như vậy xuất hiện ở cửa. Thân hình hắn cứng lại, đứng thẳng, ánh mắt lắng đọng lạnh lùng, trong lòng hiện lên một cỗ khí nóng, môi mỏng mím chặt thành một đường.
52 Sáng sớm, ánh sáng màu vàng từ mặt trời chiếu vào, gió nhẹ phất qua lá cây. Tất cả đều là màu sắc mới mẻ. Cánh cổng lớn của biệt thự Tiếu gia được mở ra, một bóng dáng mảnh khảnh từ bên trong đi ra.
53 Nhìn bóng lưng em trai cô rời đi. Lạc Tích Tuyết sững sờ như người mất hồn. Tại sao cô cứ cảm thấy lời của em trai cô đầy hàm ý? Hơn nữa ánh mắt của hắn nhìn cô không giống ánh mắt của em trai dành ột người chị gái.
54 “Uy thiếu gia lúc nãy trở lại nhà gặp lão gia nói muốn đi ra nước ngoài học tiếp, rồi đùng đùng đi ra ngoài cũng không biết ai chọc giận vị thiếu gia này” Quản gia Ngô múc cho Tích Tuyết một chén canh, giọng nói có chút khinh thường.
55 Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua rèm cửa sổ, chiếu vào phòng của Tích Tuyết, cả căn phòng trở nên ấm áp cực kỳ. Lạc Tích Tuyết mơ hồ mở mắt ra, phát hiện mình không phải nằm trên ghế sa lon cứng nhắc mà là chiếc giường rộng rãi thoải mái hơn rất nhiều, trên người cô mặc áo ngủ, đang đắp chăn.
56 “Cha…”Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn cha của mình, không biết vì sao đột nhiên lại đi an bài buổi xem mắt này?“Vị này là Lâm phu nhân, Đổng sự trưởng của tập đoàn Hàn thị, cũng là bạn lâu năm của cha, còn không mau chào đi?” Lạc Chấn Long không giải thích nhiều, mà chỉ đơn giản nói với Lạc Tích Tuyết một câu, liền ra lệnh cho cô cúi chào.
57 “Anh xem, bọn chúng thật xứng đôi”. “Thật là một đôi trời sinh”. Hai nhà vây quần bên bàn ăn, trên bàn bày đủ loại cao hương mỹ vị, có món ăn mà bình thường Tích Tuyết thích ăn nhất.
58 Em trai cô có bạn gái sao?Lạc Tích Tuyết nghi ngờ nghĩ, Lạc Thiên Uy ở cái tuổi này có thể được coi là yêu rồi. Xe dừng ngay trước cổng biệt thự Lạc gia, Lạc Tích Tuyết sau khi nói tiếng cảm ơn thì vội vàng mở cửa xe, nhưng dù cô có cố gắng như thế nào thì cửa xe vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên là có người đã đem khóa lại.
59 Ánh mắt của Lạc Tích Tuyết trừng lớn, hoàn toàn không thể tin được nhìn một màn trước mắt. Thật là ảnh cấm. Người con gái quỳ gối trên ghế sa lon, tư thế vô cùng mờ ám.
60 “Cút, đừng để tôi nói lại lần thứ hai”. Lạc Thiên Uy chán ghét chau mày, không kiên nhẫn lên tiếng nhắc An Ny Na một lần nữa, cho tới bây giờ hắn ghét nhất là người phụ nữ không biết thất thời.