1 Ngày tôi vào đại học, ba đưa tôi ra ga. Tôi xách hành lý, ngồi xe đò suốt 3 tiếng đồng hồ mới lên đến trung tâm tỉnh. Xe đến chậm hơn dự kiến nửa tiếng, lúc chúng tôi vội vã chạy vào ga, thì chỉ còn 15 phút nữa là tàu khởi hành.
2 Khi đến trạm xe buýt tôi mới hiểu nguyên nhân Lâm Thanh không thích công việc này. 5 giờ chiều là giờ cao điểm, 6 giờ đi làm, nếu 5 giờ rưỡi mới đón xe thì sẽ đến muộn.
3 Lúc tôi tan ca về tới ký túc xá, đã 12 giờ rưỡi. Nghe nói đúng 10 giờ đêm trường sẽ tắt đèn, lúc tôi lên cầu thang, vẫn còn người đi lại ngoài hành lang.
4 Tôi tưởng hôm sau sẽ còn gặp lại Lịch Xuyên, nhưng anh không xuất hiện. Tôi không mong chờ gì nơi anh, càng không có chút mơ mộng vẩn vơ nào. Theo tôi thấy, lòng tốt của anh là do anh có nền tảng giáo dục tốt, và đó cũng là thái độ làm người của anh.
5 Bởi vì Lịch Xuyên hứa đi xem phim cùng tôi, nên Tiểu Diệp không thèm nhìn mặt tôi suốt cả buổi tối. Tiểu Đồng cũng hạn chế nói chuyện với tôi, tránh hôm sau bị Tiểu Diệp giận lây.
6 Đến trước ký túc xá nữ, cả hai chúng tôi đều sửng sốt. Trước cửa có một ổ khóa to. Tôi hít sâu: “Tiêu rồi!” Theo quy định, ký túc xá nữ đêm nào cũng đóng cửa tắt đèn đúng 10 giờ, khóa cửa đúng 12 giờ.
7 Đi tàu điện xong phải bắt xe buýt, nửa tiếng sau tôi mới về đến ký túc xá. Vì hôm nay thi, nên tất cả mọi người đều dậy sớm. Phòng tôi thường hay có người đi qua đêm.
8 Chúng tôi trở về Hoa viên Long Trạch. Lúc sáng vội vã về ký túc xá, tôi chưa kịp nhìn kĩ tòa nhà này. Từ xe nhìn ra, giữa tổng thể quy hoạch ảm đạm của khu vực này, Hoa viên Long Trạch nổi bật hơn hẳn so với những công trình kiến trúc mang đậm bản sắc văn hóa Trung Hoa khác.
9 Lần đầu tiên tôi quan sát kỹ phòng khách của Lịch Xuyên, phát hiện trên tường treo rất nhiều khung ảnh nhỏ, toàn bộ đều là công trình kiến trúc: sân bóng đá, nhà hát, sân bay, sân vận động, viện bảo tàng, lãnh sự quán, văn phòng chính phủ, nhiều nhất là những tòa nhà chọc trời, ngoài ra còn có mấy công trình hình thù kỳ quái không rõ mục đích sử dụng là gì.
10 Trước khi về phòng, tôi ghé nhà vệ sinh của ký túc xá chỉnh lại quần áo. Cởi áo len ra, búi tóc kiểu chiếc lá, mặc áo sơ mi của Lịch Xuyên vào rồi mới về phòng.
11 Đúng 5 giờ chiều, tôi đến quán cà phê làm thêm. Ca tối vẫn chỉ có ba người là Tiểu Đồng, Tiểu Diệp và tôi. Tôi tan ca lúc 8 giờ, Tiểu Diệp làm tới 12 giờ, riêng Tiểu Đồng đến rạng sáng hôm sau mới tan ca.
12 Tôi khoác tay Lịch Xuyên đi đến khu vực dành cho khách mời ký tên bên cánh trái của gallery. Lịch Xuyên ký tên như rồng bay phượng múa. Tôi nghiền ngẫm chữ ký của anh, có một chữ cái nhìn không rõ lắm, có lẽ là phiên âm theo tiếng Pháp.
13 Lịch Xuyên nói, lúc tôi vừa ngất xỉu anh cứ tưởng là tôi đang diễn, anh định nhờ Giang Hoành Khê đưa tôi vào xe, để dễ dàng chuồn đi theo kế hoạch đã định trước.
14 Tôi dốc toàn bộ tinh thần cho hai bài thi cuối. Đồng thời tôi vẫn đến quán cà phê làm thêm như bình thường. Mỗi đêm về lại ký túc xá, hai bình nước nóng đầy tràn vẫn chờ đợi tôi như cũ.
15 Lần đầu tiên tôi đi máy bay, ngồi khoang hạng nhất. Tiếc là tôi có một tật xấu, chính là vô cảm với hoàn cảnh xung quanh. Nói cách khác, dù trong điều kiện tốt hay xấu, đối với tôi mà nói, chẳng có gì khác nhau.
16 Bến xe là một tòa nhà màu trắng, không cao lắm, ngày thường chật níchngười, hôm nay chỉ thấy lác đác vài bóng người qua lại. Đèn neon chiếu sắc tường xanh, vài quầy hàng rong, vài hành khách đợi xe, một cụ già râu tóc bạc phơ đang từ tốn quét rác.
17 Tuy Côn Minh[1] được mệnh danh là thành phố mùa xuân, nhưng thật ra mùa đông vẫn rất lạnh, nhưng giống cái lạnh của phương Bắc, trong cái lạnh có mang theo sự ẩm ướt.
18 Nghe anh nói, mặt tôi nóng như bỏng lửa, cứ như bị ba tát thêm một cái. Tôi thầm nguyện cầu, tốt nhất cả đời này Lịch Xuyên và ba không gặp được nhau.
19 Hôm sau, Lịch Xuyên không gọi điện thoại cho tôi. Đến tối, tôi gọi cho anh, không ai nghe máy. Tôi mất ngủ cả đêm, trong đầu toàn linh cảm xấu. Sáng sớm hôm sau nữa, anh gọi điện giải thích: “Anh xin lỗi, hai ngày nay công ty nhiều việc, anh bận quá, chưa gọi lại cho em được.
20 Kể từ ngày Lịch Xuyên chia tay tôi, một tuần tôi gửi cho anh ít nhất 2 email, chưa bao giờ nhận được hồi âm. Một ngày sau khi anh đi, tôi gọi điện cho anh một lần trong tuyệt vọng, nhưng tổng đài báo thuê bao không tồn tại.