1 việc, nhưng vẫn không thể ngăn cản được những chú chim cánh cụt QQ đang nhấp nháy liên tục trên màn hình. Nếu cẩn thận nhìn kỹ, thì có thể nhận ra là mọi người đều chỉ đang nói đến một chủ đề duy nhất đó là -- Cảnh Giai Tuệ tháng sau sẽ làm dâu ở một gia đình giàu có!Ngón tay nhảy loạn trên bàn phím, miêu tả sinh động sự thật đứng đằng sau câu chuyện của một nữ sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, chỉ mới vào công ty chưa đến một năm mà đã không ngừng thăng quan tiến chức lên làm trưởng phòng, cuối cùng trở thành nhân viên chủ chốt của công ty và quyến rũ thành công một thiếu gia trẻ tuổi, một câu chuyện cổ tích được thực hiện bằng những thủ đoạn dơ bẩn và những giao dịch mờ ám.
2 Trái lại chú của Đồng Hiểu Lượng lại đưa tay ra hướng về phía Cảnh Giai Tuệ, khóe miệng hơi nhếch lên nói: "Xin chào!"Cảnh Giai Tuệ hơi giật mình đưa tay ra, lập tức bị một bàn tay to dày vững vàng nắm lấy, tay cô bị siết chặt, chặt tới mức đau nhức, không đợi cô nhíu mày, bàn tay kia đã nhanh chóng buông ra.
3 Cảnh Giai Tuệ không ngừng trấn an bản thân phải bình tĩnh lại. Cô ngừng giãy dụa, im lặng nhìn vào người đàn ông đã từng quen biết kia, yếu ớt nói: "Vậy còn anh là cái loại gì? Lý Nhiên? À không, tôi phải gọi là chú Đồng Nhiên mới đúng!"Cảnh Giai Tuệ có nói thì cũng không thể làm phân tán sự chú ý của Đồng Nhiên.
4 Lúc Đồng Nhiên đến, tiêu điểm trong phòng ngay tức khắc liền thay đổi, mọi người đều đứng lên chào hỏi Đồng Nhiên. Cảnh Giai Tuệ không đi ra ngoài, chỉ đứng trong phòng bếp chăm chú kiểm tra vết thương, tìm cách xử lý đơn giản, mở tủ lạnh ra thì thấy một hộp tôm đã bị đóng băng.
5 Cảnh Giai Tuệ không lên xe, cũng không quay về nhà, cô nhìn xung quanh, dưới ánh nắng mặt trời, các cụ già đang ngồi trên những băng ghế chơi tú lơ khơ, cô đứng cách xe của hắn ba bước, cao giọng nói: "Có chuyện gì thì anh nói luôn ở đây đi.
6 Nghĩ như vậy, cô cố gắng thôi miên chính mình thả lỏng một chút, chuẩn bị sẵn sàng rồi đi tới cửa phòng tân hôn. Đồng gia mặc dù giàu có, nhưng lúc cưới vợ cũng không lộ ra sự giàu có đó, cũng không mua cái gì có giá trên trời, chẳng qua là có một số vật dụng đôi rất mới.
7 Lúc Cảnh Giai Tuệ nhận phòng khách sạn xong, người kia vẫn không thấy chủ động liên lạc với cô. Để điện thoại chuyển sang chế độ trả lời tự động, tức thì lại thấy có vẻ uổng công vô ích, Cảnh Giai Tuệ chán nản cười một cái rồi lại chuyển về chế độ bình thường.
8 Tuy rằng Hàn tiên sinh nghe danh Đồng Nhiên đã lâu, cũng đã nhìn thấy vài lần từ phía xa trong các buổi hội nghị làm ăn, nhưng nhưng tiếp xúc trực tiếp như bây giờ thì không được nhiều lắm, lúc này vẻ mặt của ông ta khi gặp đại gia giới tài chính cứ như là được gặp mỹ nữ vậy, vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, liền bước vài bước đến trước mặt Đồng Nhiên.
9 Bữa tiệc này rất náo nhiệt, mọi người đi lại cụng ly với nhau, từng nhóm một tụ tập lại một chỗ trò chuyện vui vẻ. Cảnh Giai Tuệ toàn thân tỏa ra mùi vị của sự thấp kém, hoàn toàn không phù hợp với quang cảnh sang trọng nơi đây, nên đương nhiên không thu hút được sự chú ý.
10 Sau khi Cảnh Giai Tuệ năn nỉ, lái xe cũng tới giúp đỡ, bảy người làm đến mười hai giờ mới có thể đem hết hàng hóa lên xe. Thời tiết ở Thượng Hải lại ẩm ướt nóng nực, thùng đựng hàng bị mặt trời phơi nắng chẳng khác nào cái nồi hấp, nắng thùng nóng đến mức có thể chiên trứng gà, vài người có cảm giác như đang ở phòng tắm hơi vậy, mồ hôi cứ tuôn ra không ngừng, toàn bộ quần áo đều ướt mồ hôi.
11 Cảnh Giai Tuệ ngủ một giấc thật say, những hình ảnh trong giấc mơ hiện lên thật rõ ràng, đan xen hỗn độn khiến cho cô cảm thấy rất xúc động, sống mũi cay xè.
12 Vòng vo xung quanh nhà vài vòng nữa, rốt cục cũng tìm được điện thoại, thế nhưng nó không phải là đang được nạp điện, mà chính là bị người ta thô bạo tháo pin ra rồi ném lên trên bệ bếp.
13 Cảnh Giai Tuệ kinh ngạc, vốn định trực tiếp từ chối, nhưng nghĩ đến tính cách của hắn chắc chắn sẽ không bao giờ muốn cùng cô thương lượng, đành hòa hoãn lại rồi nói : “Tôi…không có hộ chiếu.
14 Đến nơi, có một chiếc máy bay cỡ nhỏ đang dừng ở một bên, sau khi lên máy bay, một cô gái trong bộ đồ tiếp viên hàng không mỉm cười đi tới nói : “Thượng tổng, chúng tôi đang kiểm tra lại đường bay, xin ngài chờ một chút.
15 Xử lý xong chuyện của Đồng gia, Cảnh Giai Tuệ biết đã đến lúc phải khai báo rõ ràng tình hình thực tế với ba mẹ rồi. Nhưng điện thoại cầm trong tay cứ nâng lên rồi lại hạ xuống, cô không biết nên nói như thế nào cho phải, cuối cùng cố gắng lấy hết dũng khí, cầm điện thoại lên bấm số của ba : “Ba, con…khả năng con sẽ không kết hôn nữa.
16 “Giai Tuệ!” Người kia vẫy tay với cô. Dáng người không cao lắm, ở bên đường thoắt ẩn thoắt hiện trong làn xe cộ, không phải là anh trai Cảnh Gia Trí của cô sao!Trông thấy Cảnh Giai Tuệ nhìn hắn, Cảnh Gia Trí liền nhấc chân bước qua đường, đi theo sau là một cô gái da ngăm đen, buộc tóc đuôi ngựa, chính là chị dâu tương lai của cô – Lý Ái Lâm.
17 Cảnh Giai Tuệ không nghĩ là Thượng Thiết sẽ gọi điện tới nhắc nhở cô, nghĩ một lúc rồi nói lời cám ơn, bên kia lại không thấy có động tĩnh gì nữa. Đợi đến lúc cô đang muốn đi ngủ thì hắn lại gửi tin nhắn đến : “Anh ấy rất tức giận, cô hãy cẩn thận.
18 Tuy miệng bị chặn lại nên không thể kêu cứu, nhưng Cảnh Giai Tuệ vẫn cố gắng dùng cơ thể đập vào cửa toilet, hy vọng người bên ngoài sẽ nghe thấy tiếng động mà chạy tới giải vậy giúp cô.
19 Đồng Nhiên nhìn chằm chằm nơi tư mật của Cảnh Giai Tuệ, vì tức giận và thẹn thùng nên đang không ngừng run rẩy, đôi mắt sáng luôn trầm tĩnh kia cũng gắt gao nhắm chặt, hắn giơ ngón tay khẽ vuốt ve lên nơi mềm mại đó, hài lòng khi nhìn thấy Cảnh Giai Tuệ khẽ giật mình.
20 Y tá không ngờ rằng cô lại nói như vậy, hơi sửng sốt một chút rồi hỏi: “Cô nói gì cơ?”Cảnh Giai Tuệ hít sâu một hơi, cố gắng nói to lên: “Xin cô, hãy giúp tôi.