1 Soạt…. Soạt…. . Crộp…. Crộp…Con nai vểnh tai lên nghe ngóng rồi vụt chạy đi như tên bắn khi nó biết được tiếng bước chân của một con sói nâu xám và tiếng bước chân của một kẻ đã sống trong khu rừng này hơn 15 năm.
2 Jônxi ngồi trầm ngâm trên cành cây cao to lớn, trước căn nhà gỗ cùng Monet. Ánh mắt cô không dời khỏi bầu trời đêm lấp lánh sao sa, cô như thả hồn kình phiêu du đâu đó, tay vân vê đám lông mượt mà của Monet.
3 Không gian im lặng đến đáng sợ và càng đáng sợ hơn khi không biết liệu có mối nguy hiểm nào đang rình rập và tính mạng của mình có được bảo toàn hay không.
4 Cậu ôm Monet, con sói khá nặng như Roson vẫn đi bình thản như không. Cả hai hàn huyên ít lâu thì đã tới nơi đậu xe một cách nhanh chóng. Roson đậu xe ở phía Tây khu rừng, trời vẫn còn tối đen như mực chiếc xe màu đen như nằm gọn trong bóng tối.
5 Trong căn phòng xinh xắn có một nàng công chúa đang ngủ say, nàng thật xinh đẹp, nước da nàng trắng ngần như ngọc trai, đôi mắt nàng nhắm nghiền, mi mắt dài khẽ rung rung, sống mũi cao thẳng thanh tú và bờ môi căng mọng hồng hào quyến rũ.
6 Di hào hứng lắm, cô cứ cười suốt khi Phong hứa sẽ đưa cô đi chơi. Ở nơi đây có rất nhiều thứ thú vị mà cô chưa biết đến, đây là dịp tốt nhất để xem xét tất cả mọi thứ và khiến cô học hỏi.
7 Từ vòng này đến vòng khác, loại hết người này đến người khác cuối cùng chỉ còn Di và cô gái đó. Nhưng thật đau đầu khi biết bao vòng thi thử lòng quả cảm của hai cô gái để phân thắng bại mà kết quả chỉ vẫn là đều.
8 Linh từ chối khi Phong đề nghị cậu sẽ đưa cô về. Thấy Linh cảm thấy khó chịu nên Phong cũng không ép cô, chỉ dặn dò nhớ giữ gìn sức khỏe, chăm sóc bản thân cho tốt vào.
9 Vân Du ôm khuôn mặt in hằn năm ngón tay đỏ lựng đang dần sưng lên, ánh mắt dữ dằn gườm Di như muốn ăn tươi nuốt sống. Có vẻ Vân Du đã tức giận đến đỉnh điểm đến nỗi cả Di cũng nghe thấy tiếng thở dốc của cô ta.