61 Sau khi cơm nước xong, Đồng Nhiên đặt bát lên bàn, nói : “Nếu em làm xong việc rồi thì quay về trụ sở chính của tập đoàn đi, Đồng thị xin rút vốn, có khá nhiều chuyện tiếp sau cần phải xử lý, Huỳnh thị cũng như hổ rình mồi, phải để tâm một chút.
62 Bạch Văn Văn nói xong, khẩn trương nhìn Cảnh Giai Tuệ, mong chờ phản ứng của cô. Cảnh Giai Tuệ hơi rũ mắt xuống, hỏi : “Tại sao Đồng Nhiên lại muốn làm khó anh trai mình vậy?”“…Đồng Nhiên chưa nói cho chị nghe sao, anh ta biết…Vụ gây rối ở nhà máy bia có liên quan đến Đồng Tự…”Nghe xong, Cảnh Giai Tuệ liền sáng tỏ, nhất thời hiểu được lý do rút vốn của Đồng Tự, e rằng không phải là hắn không muốn ăn miếng thịt béo bở này, mà là đã bị cậu em trai ma vương của mình thẳng tay trừng trị rồi.
63 Cảnh Giai Tuệ chưa đủ tư cách để vào phòng họp, nhưng văn phòng của cô lại ở ngay đối diện, ngồi vào vị trị của mình trong văn phòng, cách bức tường thủy tinh trong suốt nhìn Huỳnh Kỳ Kỳ, còn có người của Đồng gia tiến vào…Chỉ chốc lát, lại có một đám người bỗng dưng xuất hiện trước cửa thang máy.
64 Câu nói kia thật ngoài sức tưởng tượng của cô, vốn tưởng người này hay thích nói giỡn, nhưng vẻ mặt hắn lại rất bình tĩnh, không có nửa phần vui đùa. “Đầu tháng sau được không?” Ngữ khí bình thản giống như đang nói, bị nhọt ở chân thì tháng sau cắt đi có được không?Cảnh Giai Tuệ biết người đàn ông này nói gió thì sẽ có mưa, nói tháng sau kết hôn, vậy nhất định đó sẽ là một bữa tiệc vô cùng lớn.
65 Nói xong, Huỳnh Kỳ Kỳ nhìn vào tấm ảnh chụp trong một blog trên điện thoại, là một tấm thiệp mời, bên trên ghi rõ ràng tên của hai người “Đồng Nhiên, Cảnh Giai Tuệ”.
66 Sau khi xóa bức ảnh đi, Cảnh Giai Tuệ vẫn rất bình thản tiếp nhận bộ váy cưới được đưa đến rồi đi vào phòng thay đồ. Đóng cửa phòng thay đồ lại, Cảnh Giai Tuệ nhìn mình trong gương, gương mặt cô trở nên trắng bệch, cùng với bộ váy cưới màu trắng cầm trên tay trông càng thêm bắt mắt, cô chậm rãi cởi quần áo, đem lễ phục mặc vào, lúc này nhân viên phục vụ tiến vào giúp cô kéo khóa, sửa sang lại đuôi váy, bồng bềnh giống như một đám mây trắng khiến cho cô thoạt nhìn vô cùng mảnh mai và hấp dẫn.
67 Nói là chiều sẽ về, nhưng đã qua hai ngày, Đồng Nhiên vẫn còn ở London xử lý công sự và việc riêng. Cho đến khi Cảnh Giai Tuệ gọi điện thoại nói với hắn là cô muốn về nước, hắn mới vội vã trở về gấp.
68 Trở lại công ty, trận tuyến phe cánh rất rõ ràng, bầu không khí kỳ lạ bắt đầu xuất hiện, toàn bộ công ty như đang chơi “Tam quốc”. Đúng là Đồng Nhiên hoàn toàn đem tâm tư đặt hết lên việc chuẩn bị cho hôn lễ, chẳng những vắng họp ban giám đốc vài lần, mà ngay cả việc đàm phán với công ty bia ở châu Âu đang gặp phải trở ngại cũng không mấy quan tâm.
69 Thượng Thiết nói những lời này với một giọng điệu vô cùng ngạo mạn, nhưng chỉ có hắn mới biết, khoảnh khắc chờ đợi câu trả lời của cô, hô hấp của hắn dường như đang ngưng lại.
70 Nghĩ tới đây, Huỳnh Kỳ Kỳ cảm thấy mình nên chủ động làm dịu bầu không khí, gật đầu đồng ý với ý kiến của Đồng Nhiên “Được rồi, nếu anh đã nói vậy thì em cũng không phản đối nữa.
71 Bên kia hai huynh đệ ngày xưa còn đang nói chuyện, bên này Huỳnh Kỳ Kỳ cũng tìm tới tận cửa, lần này Cảnh Giai Tuệ không hề né tránh mà đi vào phòng làm việc của Huỳnh Kỳ Kỳ.
72 Nhóm vệ sĩ nghe xong lời của Đồng tổng, vừa muốn hành động thì lại bị Đồng Nhiên đột ngột lên tiếng gọi lại. “Mấy cậu hãy theo dõi từ xa, xem cô ấy có về nhà bố mẹ hay không, không cần phải vào hẳn nhà…”Dặn dò xong, Đồng Nhiên đưa tay xoa bóp huyệt thái dương, đi ra khỏi khách sạn rồi lái xe quay về trụ sở chính của tập đoàn.
73 Triệu Nhất Lỵ lấy hai tay ôm ngực : “Làm sao tôi biết được, hai chúng tôi cũng đã lâu rồi không liên lạc với nhau. ”Đồng Nhiên cười lạnh nói : “Người khác không biết, nhưng cô thì chắc chắn biết!”Triệu Nhất Lỵ mặt bình thản, không thèm để ý hắn.
74 Gần đây Đồng Nhiên rất ít nói, vẻ mặt lúc nào cũng khó chịu. Theo lý thuyết nếu có con trai, được thăng chức làm bố, thì hầu như người ta đều mừng rỡ đến mức cười không khép được miệng.