41 Mười nam mười nữ, xem như chia đều. Như Thương biết, duới tình huống như thế, mất tích chẳng khác nào tử vong. Nàng xoay người lại nhìn vòng xoáy cát chảy vừa rồi, gió đã dừng, chỗ kia cũng không còn bị vùi lấp xuống.
42 Như Thương vốn là định từ trong miệng những người này để nghe được tên họ của cô độc chứng, đáng tiếc đã làm cho nàng thất vọng. Ngẫm nghĩ lại, nếu đồng bọn mà cũng không biết tên họ hắn, chuyện này hình như có chút không bình thường.
43 Có người nhớ rõ trước đây sứ giả Tây Dạ từng nói cố ý chọn nhiều hơn một số người, trong lòng nảy sinh oán giận, cảm thấy bọn họ coi mạng người như cỏ rác, căn bản cũng không xem đội múa là người, thậm chí còn có nữ tử vẫn đang ríu rít khóc lên.
44 Phía sau thọ yến Vương Hậu, nhất định là có âm mưu nào đó đang lặng lẽ tiến hành. Nàng nhìn quanh bốn phía, biết một khi có chuyện, sợ là không còn nhàn rỗi bận tâm những người khác.
45 Đoàn người trùng trùng điệp điệp đến được trước cửa thành, nhóm sứ giả mang ra thẻ bài tùy thân đưa cho người thủ vệ, được thuận lợi cho đi. Đường phố Vương Thành Tây Dạ là dùng cát mịn trải thành, một tầng mỏng manh, phía dưới là đá phiến.
46 Khi Như Thương lật xem vải vóc tới lui đến lần thứ tư, thế nhưng cũng chỉ là dừng lại ở đó, rồi sau đó xem như không có việc gì tiếp tục xem. Mặt dường như tỉnh táo, nhưng vẫn không thể không chú ý từng đợt hương hoa mai thơm mát mơ hồ bay vào mũi.
47 Ánh mắt của nữ hài nhi được buộc lên rất cẩn thận, bằng nhiều mảnh vải lụa để che lại vết thương. Nàng cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe người lôi kéo nàng nói đến cửa Vương Cung Tây Dạ.
48 Hai tay lôi kéo Liên Nhi lặng lẽ thả ra, nữ hài lập tức không có chỗ dựa, sững sờ tại chỗ, không biết nên như thế nào cho phải. Lúc này lại có tiếng nói của người Tây Dạ truyền đến, nhưng là hướng về phía đội bảo vệ cửa cung nói:"Đi đem hai mắt bị mù kia ném tới chợ bán thức ăn đi! Đừng ở lại chỗ này chướng mắt!"Nhóm người đội bảo vệ đang chuẩn bị lĩnh mệnh thi hành, vào lúc này nghe được âm thanh của một nữ tử vang lên, êm tai nhưng lạnh nhạt.
49 Đối phương vừa nghe đến ba chữ "Cho rắn ăn", lập tức liền dừng lại nẩy lên run run. Như Thương giật giật khóe miệng, ném lại cái cười khẩy, sau đó tự quay trở về, tay nắm lấy tay Liên Nhi.
50 Không ai đến đây kêu bọn họ ăn cơm, đi vào là vị An Nhân vẻ mặt âm trầm, chân bước thong thả đến trước mặt mọi người, tự bản thân quan sát một chút, sau đó nói:"Muốn biểu diễn nhảy múa có thể đã chuẩn bị tốt?"Giọng nàng nói chuyện có chút kì quái, mọi người phải cố hết sức mới có thể nghe rõ.
51 Mà trong đoàn người không thể tranh cãi Tần Như Thương là người được lựa chọn đứng hạng thứ nhất, cho dù không có ánh mắt lạnh thấu xương kia, chỉ phần xinh đẹp này cũng đủ để cho lão phụ nhân oán trách rồi khen ngợi, huống chi còn có trải qua từng trận sát khí.
52 Sau đó chép chép miệng, rất đáng tiếc mà nói:"Một tiểu nha đầu tốt lành như vậy lại bị hủy hoại, thật sự là đáng thương! Bất quá vẫn còn sống, ít nhất cũng còn có thể dùng!" Ném xuống lời này sau đó liền không để ý tới người khác, xoay người quay đầu bỏ đi.
53 Lúc này Như Thương mới phát hiện ra cách gần đó, thì ra nghệ nhân lặt vặt đang nhặt lấy một mảnh lá cây đặt ở khóe miệng, khúc nhạc lướt qua giữa đôi môi ma sát cùng với lá cây nảy sinh rung động, quả thực đúng là động lòng người.
54 Tần Như Thương thật sự có chút kinh ngạc, không phải bởi vì sự phát hiện này mà có nhiều kinh ngạc, kỳ quái ở chỗ là nếu hắn có thể trà trộn ra khỏi Tây Dạ Quốc đi đến biên giới Hách Thành Đông Thục, vậy tại sao còn phải trở về làm con tin?Mặc kệ là vụng trộm lén đi, hay là quang minh chính đại mà đi, ít nhất cũng nói rõ là hắn có khả năng rời khỏi tòa Vương Cung, vậy tại sao không mượn cơ hội này bỏ chạy trở về đất nước của mình?Nàng lại ngẩng đầu lên xem mặt của cô độc chứng, nhưng đối phương vẫn trong trạng thái nhắm mắt, làm cho nghi ngờ trong lòng Tần Như Thương càng ngày càng nhiều hơn.
55 Cô độc chứng thấy nàng dừng lại, mi tâm hơi nhíu một chút như đang suy nghĩ, nhưng cũng chỉ ngắn ngủi trong một cái chớp mắt. Rồi sau đó thân mình nghiêng qua một bên, người đang ngồi vốn là rất tốt bỗng nhiên từ trên ghế ngã xuống đất.
56 Chỉ là Như Thương không hiểu được dụng ý hắn sao phải làm như vậy, lại càng không hiểu những vết máu dính vào xiêm y của nàng sẽ dẫn đến kết quả gì. Nàng cúi đầu nhìn, máu cũng không nhiều, nhưng có người khi trưởng thành lòng bàn tay lại lớn như vậy?Muốn trong một thời gian ngắn như vậy nhiễm từng này máu, miệng vết thương nhất định bị cắt không nhẹ.
57 Kỹ thuật múa rất đẹp, nữ có nữ mềm mại đáng yêu, nam có nam kiên định vừa phải. Mặc dù tâm trạng đang ở dưới tình huống không ổn định, nhưng nhóm người tham gia múa vẫn thể hiện được sự rèn luyên chuyên nghiệp hằng ngày nên có.
58 Hắn nói ——"Ngô Vương vạn phúc, Vương Hậu vạn thọ!"Lúc này Như Thương mới đưa mắt nhìn qua, cẩn thận đánh giá đến người được gọi là Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu.
59 Nàng biết đó là muốn nàng đi lên đỉnh đài cao, chỗ này ười thước lại không có thang leo, một người vũ cơ bình thường làm sao có thể lên được. Tất nhiên, nàng cũng không phải là vũ cơ bình thường đó, chẳng qua đây là bí mật.
60 Vương một tay ôm qua bờ vai thon thả duyên dáng của Vương Hậu, bàn tay to lớn rất nhanh di chuyển đến giữa nơi ngực nữ nhân, ở trên đó dùng sức bóp một cái.