1 Ngực đau, khiến chân mày Tùy Duyên nhíu lại, gương mặt kiều mỵ như hoa, tất cả đều là không thể tin, mặt lạnh nhìn nữ tử trước mặt, giả vờ hốt ha hốt hoảng, thực ra đang vô cùng đắc ý, em gái ruột của cô.
2 Trong lúc nhất thời, Hối Nhi liền luống cuống.
Trong nháy mắt hốc mắt ửng hồng, tay nhỏ bé đang cầm tiền đồng không ngừng run rẩy, bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Tùy Duyên, “Nương, nương, người cất đi, van cầu người cất đi!”
Tùy Duyên sững sờ, mới cẩn thận quan sát Hối Nhi.
3 Tùy Duyên cũng không biết phải nói với Bất Hối như thế nào, nàng không còn là người nương hà khắc đợi nàng lúc trước nữa, lúc này chỉ có thể ôm chặt lấy nàng, an ủi nàng.
4 “Nương!”
Lúc Bất Hối về đến nhà, Tùy Duyên đã nấu cháo xong, ngoắc ngoắc tay với Bất Hối đã mạo hiểm trong ngày tuyết rơi, cười đến mắt cũng híp lại.
5 Hà chưởng quỹ nghe vậy, cười ha ha, “Gọi đại thúc cái gì, ta là chưởng quỹ ở đây, họ Hà, ngươi gọi ta là Hà chưởng quỹ đi!”
”Hà chưởng quỹ!”
Hà chưởng quỹ gật đầu, cẩn thận quan sát Tùy Duyên, Tùy Duyên cũng thoải mái cho hắn quan sát, Hà chưởng quỹ mới ha ha cười gượng mấy tiếng,“Vậy, ngươi xem, ngoài cửa, gió lớn, vào bên trong tìm chỗ ngồi, chúng ta từ từ nói!”
Tùy Duyên gật đầu, dắt Bất Hối đi theo sau lưng Hà chưởng quỹ.
6 Thấy Tùy Duyên dắt Bất Hối rời đi, Hạo Nhiên sửng sốt.
Ngay sau đó cất bước đuổi theo, ngăn đường đi của Tùy Duyên lại, “Tiểu nương tử, ngươi nghĩ xem, ở đường Tây này ngoại trừ Hạo Nhiên ca ta ra, còn có người có thể cho ngươi thuê phòng, vậy thì ngươi đã sai hoàn toàn!”
Tùy Duyên kinh ngạc.
7 Giờ cơm tối, Hạo Nhiên trở lại.
Tái đại nương nói chuyện Tùy Duyên muốn chữa trị chân cho nàng, Hạo Nhiên kinh ngạc một lúc lâu, ngay sau đó cười nói, vô cùng hào phóng, “Được thôi, chỉ cần ngươi chữa khỏi chân nương ta, cửa tiệm ở bến tàu kia là của ngươi, ta lại cho ngươi 50 lượng bạc, coi như tạ ơn!”
Có được sự bảo đảm của Hạo Nhiên, cả buổi tối Tùy Duyên viết ra những dược liệu cần thiết, còn có một bộ dụng cụ hỗ trợ.
8 Trước tiên đến cửa tiệm hương liệu mua hương liệu, lại đến chợ mua củ cải, ớt, tiêu.
Lại đi đến chợ thịt bò mua dạ dày bò, ruột bò, phổi bò.
Nơi bán thịt bò, vô cùng nhốn nháo.
9 “Oa nhi, đến, gọi thúc thúc, thúc thúc cho ngươi kẹo!”
Bất Hối do dự một chút, lộ ra hàm răng trắng, ngây thơ vui mừng kêu, “Thúc thúc!”
”Oa nhi này thật nghe lời!” Sau đó từ trong túi lấy kẹo ra, đưa cho Bất Hối, “Đến, cầm!”
”Tạ ơn thúc thúc!” Bất Hối cười, cười rất vui vẻ.
10 “Nương Bất Hối, ngôi nhà này bẩn quá, mấy ngày nữa, ta kêu mấy người đến, triệt triệt để để quét dọn một chút!”
”Không cần, ta tự làm là được rồi!” Tùy Duyên nói.
11 Trời còn chưa sáng, Tùy Duyên đã rời giường, Bất Hối cũng vội lật người đứng lên. Nương con hai người nhìn nhau cười một tiếng, hưng phấn đến mức không giấu được.
12 Đi qua một bên múc bột gạo nếp đổ vào trong chậu, dùng nước ấm khẽ nhào đều bột gạo nếp trong chậu.
Lại đập mười lăm trứng gà, vào trong chậu sứ, dùng sức đánh, cho đến khi trứng gà đã được đánh đều, mới đổ vào trong bột gạo nếp, lại thêm đường mía, mật ong vào.
13 “Cũng được, đơn giản lại dễ nhớ, A Duyên, ngoài ra, hôm khai trương ngươi cần chuẩn bị thức ăn trước, ta cảm thấy, ngươi có thể làm nhiều bánh gạo nếp một chút, ta tin tưởng hôm đó nhất định sẽ bị tranh mua!”
Tùy Duyên cười, “Ta nhớ kỹ rồi, Hạo Nhiên ca!”
Hạo Nhiên cõng Tái đại nương lên, đi tới cửa, rồi nói với Tùy Duyên, “Đóng cửa vào trong đi, nếu như buổi tối gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, nhớ phải kêu to, hộ ở bên cạnh, ta đã sớm chào hỏi rồi!”
Tùy Duyên gật đầu, trong lòng ấm áp, “Hạo Nhiên ca, các ngươi đi trước đi, rồi ta đóng cửa!”
”Vậy cũng không được, ta một đại lão gia và một lão bà tử, ban đêm đi đường không sợ, nhưng mà ngươi là một tiểu nương tử, dẫn theo một oa nhi không lớn không nhỏ, tóm lại không tốt lắm, ngươi khóa cửa, khóa hết các chốt cửa rồi, ta liền đi!” Lời lẽ Hạo Nhiên ngay thẳng nói.
14 Hạo Nhiên thét như vậy, làm cho mọi người cười ha ha, có người thuần túy tăng thể diện cho Hạo Nhiên, móc tiền ra mua.
Tùy Duyên đứng ở bên cạnh, hé miệng cười yếu ớt.
15 Tụ Tiên Lâu.
Lâm chưởng quỹ đứng ở bên quầy, phân phó người làm, thỉnh thoảng nhìn ra cửa, người khác không biết thân phận của Hạo Nhiên, đối đãi hơi tùy tiện, không thực sự coi trọng, nhưng hắn lại biết rõ.
16 “Không thể!” Tùy Duyên thận trọng nói.
Hạo Nhiên nghe vậy, cong môi lên, “Hẹp hòi, ta còn cùng ngươi tới đây bàn chuyện làm ăn, hôm nay bàn thành công chuyện làm ăn, về sau mỗi ngày đều có thu nhập nhất định, nghĩ thấy nên ra sức đòi ngươi một bữa, ngươi lại hẹp hòi như vậy, vắt cổ chày ra nước!”
Tùy Duyên thấy bộ dạng Hạo Nhiên ăn không được thức ăn ngon liền không ngừng lảm nhảm, rủ mắt cười yếu ớt.
17 Tái đại nương nghe vậy, si ngốc nhìn Bất Hối nở nụ cười, sờ sờ gương mặt trắng nõn nà của Bất Hối, “Đứa bé này, là muốn dụ dỗ lão bà tử ta đây đến choáng váng sao!”
“Nãi nãi.
18 Tùy Duyên nghĩ, gà hầm bao tử heo rất nhiều, chỉ có bốn người bọn họ ăn, làm quá nhiều cũng không ăn hết, đêm qua còn ăn không nổi.
“Đại nương, buổi tối người muốn ăn cái gì?”
Tái đại nương vui mừng cười ha ha, “Ăn gì cũng tốt, không phải ngươi làm gà hầm bao tử heo sao, lại làm thêm bắp cải trắng đi, ngươi làm thịt om bắp cải trắng ăn rất ngon!”
Tùy Duyên cười, “Ta vốn đã đồng ý với Hạo Nhiên ca sẽ làm chân giò kho tàu, thịt kho tàu, rau trộn thịt bò!”
“Làm nhiều như vậy làm cái gì, chúng ta chỉ có bốn người, ăn không hết, hơn nữa đêm qua còn ăn không nổi, đừng để ý tới Hạo Nhiên, hắn, rất tham ăn, sáng mai chúng ta ăn chân giò kho tàu, ngày hôm sau ăn thịt kho tàu, ha ha ha.
19 Chúc Huynh Đệ giật mình, nhìn Tùy Duyên, “Làm ăn gì?”
Sau khi hỏi xong, Chúc Huynh Đệ cảm thấy vô cùng không ổn, vội vàng lắc đầu, “Là ta mạo phạm!”
Tùy Duyên bật cười, “Chúc Huynh Đệ, không bằng, ngươi chờ ta một lát, ta vào phòng bếp bưng ra, cho ngươi nếm thử mùi vị trước!”
Cười híp mắt xoay người vào phòng bếp.
20 Trên xe ngựa.
Lâm chưởng quỹ nhiều lần hít thở sâu, tự nói với mình, không cần khẩn trương, không cần khẩn trương, nhưng vẫn không nhịn được hỏi Chúc Huynh Đệ đang đánh xe ngựa.