21 Nhưng Lâm chưởng quỹ người tới là khách, hơn nữa còn có thể là tới nói về chuyện buôn bán bánh ngọt, Tùy Duyên lập tức cười ha ha mời Lâm chưởng quỹ đi vào.
22 Lâm chưởng quỹ nghe vậy mừng rỡ không thôi, “Nhờ những lời tốt đẹp của Hạo Nhiên ca!”
Đột nhiên Chúc Huynh Đệ lại mở miệng, “Hạo Nhiên ca, vậy ngươi cũng xem cho ta đi, năm nay ta có thể lấy được một bao lì xì lớn hay không?”
Hạo Nhiên bật cười, giơ tay lên sờ lên cằm, “Chúc Huynh Đệ ngươi hả, ta đoán, năm nay bao lì xì lớn thì không có, nhưng mà vẫn sẽ có một bao lì xì nhỏ!”
Chúc Huynh Đệ vừa nghe, vui mừng cười ha ha.
23 Đại sảnh.
Hạo Nhiên và Lâm chưởng quỹ nói chuyện, nhìn có vẻ không quan trọng, Lâm chưởng quỹ lại ghi nhớ mọi chuyện vào trong lòng, lại hỏi một chút biện pháp xử lý mấy tên côn đồ tửu lâu gặp phải.
24 Đứng ở lập trường kinh doanh, trong lòng Lâm chưởng quỹ vẫn nhớ, năm đó, lúc chủ nhân giao Túy Tiên lâu cho hắn đã nói, mọi chuyện phải lấy Túy Tiên lâu làm đầu, cho dù là phụ thân chết nương chết lão bà chạy theo người khác, cũng phải đặt Túy Tiên lâu lên đầu.
25 Có một số chuyện, thật sự không thể kéo dài nữa.
Cho dù lần đi kinh thành này nguy hiểm như thế nào, hắn cũng không thể không đi.
"Ta đã trở về!" Hạo Nhiên hô một tiếng.
26 Tái đại nương kinh sợ.
Mấy năm nay, người kia cũng hạ độc thủ, ra ám chiêu không ít, nhưng Hạo Nhiên chỉ cười trừ, trước giờ không có đáp trả.
Hiện giờ.
27 Phía sau Túy Tiên lâu có một tiểu viện, nối thẳng với cửa sau của Túy Tiên lâu, bình thường là nơi ở của bảy miệng ăn nhà Lâm chưởng quỹ.
Trước kia Lâm chưởng quỹ cũng là công tử của một gia đình giàu có, nhưng bởi vì đắc tội với người quyền quý, rơi vào tình cảnh thê ly tử tán (vợ con ly tán), cũng may gặp được chủ nhân của Túy Tiên lâu, cho hắn một chỗ để ổn định cuộc sống, cũng giúp hắn tìm thê nhi lão mẫu về, an bài trong tiểu viện phía sau Túy Tiên lâu.
28 Gần như vào lúc tiểu tặc vén rèm che lên, Tùy Duyên cầm chủy thủ, nhanh chóng đâm về phía tiểu tặc.
Chiêu thức tàn nhẫn, không chút lưu tình.
Cả người lạnh lẽo, con ngươi ở trong bóng tối, đen bóng rực rỡ.
29 Hạo Nhiên là một người hiếu thuận, Tái đại nương cũng cởi mở, sống chung rất tốt.
Tối hôm qua nhất định đã xảy ra chuyện gì?
Tùy Duyên nhớ lại tiểu tặc trốn chạy đêm qua, lắc lắc đầu, đi lên phía trước cười một tiếng với Tái đại nương, "Đại nương, chào buổi sáng!"
Sắc mặt Tái đại nương khẽ cứng đờ, nhưng vẫn cười một tiếng với Tùy Duyên, "A Duyên, chào buổi sáng!"
Tùy Duyên tiến lên, ôm cánh tay Tái đại nương, "Đại nương, Bất Hối chờ ngươi cùng ăn điểm tâm!"
Vừa nghe đến Bất Hối, tâm tình Tái đại nương cực kỳ tốt.
30 Người đi đường bên cạnh đều rối rít né tránh, chỉ sợ gặp phải phiền phức.
Có người bận rộn khuân vác hàng hóa, lớn tiếng la hét, "Này, mau để xuống, mau để xuống, tránh cho va chạm.
31 Người đi đường bên cạnh đều rối rít né tránh, chỉ sợ gặp phải phiền phức.
Có người bận rộn khuân vác hàng hóa, lớn tiếng la hét, "Này, mau để xuống, mau để xuống, tránh cho va chạm.
32
33 "Không sao, lúc ta xuất phát, chuẩn bị cây đuốc đặt ở trong rừng cây, trở về lúc trời tối cũng không có chuyện gì!" Quý thị cười nói.
Trước kia chưa từng đi qua con đường kia, hôm nay, trụ cột trong nhà ngã xuống, nàng không còn cách nào khác, chỉ đành phải chống đỡ căn nhà này, vì kiếm sống, vì mấy đứa bé, trượng phu, nàng đã đi tới tới lui lui rất nhiều chuyến, đã sớm quen thuộc.
34
35 Sau khi Quý thị rời đi.
Tùy Duyên cũng công việc lu bù lên, để lá dong vào trong nồi luộc, còn phải chuẩn bị gói bánh chưng, còn phải hấp bánh gạo nếp.
36
37 Mày Hạo Nhiên khẽ nhíu, sau khi hít sâu, đi theo đám đông.
Bờ sông.
Quý thị nhìn nước sông chảy, nước mắt không ngừng rơi.
Không có bạc, nàng đâu còn mặt mũi mà còn sống trở về? Sau khi trở về, làm sao ăn nói với mấy đứa bé?
"Này, đại thẩm, ngươi muốn nhảy sông tự tử thì nhảy đi, đừng đứng ở chỗ này dong dong dài dài.
38 Đại Cẩu, Trư Nhi nghe vậy, quay mặt nhìn nhau.
"Hạo Nhiên ca. . . . . . "
Hạo Nhiên hơi không kiên nhẫn, "Nhanh lên một chút, người ta vẫn chờ ta đi cứu mạng đó!"
Hạo Nhiên giản giản đơn đơn nói chuyện Quý thị bị trộm bạc, thiếu chút nữa nhảy sông tự tử.
39 Đại Cẩu, Trư Nhi nghe vậy, quay mặt nhìn nhau.
"Hạo Nhiên ca. . . . . . "
Hạo Nhiên hơi không kiên nhẫn, "Nhanh lên một chút, người ta vẫn chờ ta đi cứu mạng đó!"
Hạo Nhiên giản giản đơn đơn nói chuyện Quý thị bị trộm bạc, thiếu chút nữa nhảy sông tự tử.
40
Thể loại: Huyền Huyễn, Truyện Teen, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 16