21 Lão đầu nhi còn chưa kịp phản ứng, cửa đã "Cạch. . " một tiếng bị người đá văng, lại nhìn xem, đã không còn thấy được bóng dáng của công tử tuấn tú kia.
22 Đêm cuối cùng nhóm người này ở lại trong Hách Thành, nàng chọn trúng một nữ tử có vóc người so với nàng cũng gần như nhau. Khi nàng lẻn vào trong phòng, thì nữ tử kia đang ngủ say trong giấc mộng.
23 Đội ngũ đi được ba ngày, nàng cũng quan sát ba ngày. Dẫn theo đội múa vào đại mạc chính là sáu gã sứ giả Tây Dạ, bộ dáng đi vào không có gì đặc biệt, bởi vì đi lại trong sa mạc, nên mọi người đều phải che mặt trùm khăn kín đầu, cũng không nhìn ra hình dáng gương mặt.
24 Mơ hồ cảm thấy khát nước, Như Thương gở xuống túi nước từ trên yên Lạc Đà chuẩn bị đưa lên miệng. Lúc này lại thấy một tiểu cô nương ở bên cạnh, sau khi muốn duỗi tay về phía trước đưa qua gì đó, trọng tâm không ổn định, người hoàn toàn trực tiếp hướng mặt đất ngã xuống.
25 Thấy nàng không nói lời nào, tiểu hài tử kia cũng không biết phải mở miệng như thế nào. Mặc dù rất muốn nói mấy câu thân cận cùng vị tỷ tỷ đã cứu mình, nhưng tiểu hài tử dù sao cũng là tiểu hài tử, vừa thấy mặt Tần Như Thương lạnh xuống, lập tức liền nhát gan.
26 Nàng muốn chạy đi, nhưng hai chân lại không nghe lời, run rẩy đứng không nổi. Muốn gọi người khác đến cứu nữ tử kia, nhưng cổ họng lại không tốt, không thể phát ra một chút âm thanh.
27 Tần Như Thương có chút không thể tiếp nhận, tối hôm qua hài tử còn rất tốt, thế nào vừa tỉnh ngủ liền biến thành như vậy?Lúc này có người vẫn đang hỏi:"Liên Nhi, người đây là như thế nào a? Nói chuyện với ngươi nha!"Còn có người lắc lắc vai của nàng, hét to nói:"Là ai đã hại ngươi thành ra cái dạng này? Liên Nhi, đêm hôm qua ngươi ngủ ở đâu?"Lúc này, cũng không biết là ai lại xen vào một câu ——"Tiểu Hỉ đâu? Chúng ta không phải có ba mươi người sao? Tại sao lại thiếu đi một người?Nghe xong lời này, mọi người cũng xoay người sang chỗ khác, bắt đầu cùng nhau đếm, Như Thương nhìn một vòng, nếu không phải còn có người ở lại trong lều vải không đi ra ngoài.
28 Nàng chuẩn bị dẫn Liên Nhi trở về trong lều, hiện tại những người Tây Dạ đã tỉnh ngủ, đứng dậy la hét, khiến ọi người nhanh chóng chuẩn bị bỏ chạy. Có thật nhiều người vây quanh lại, bảy miệng tám lời theo chân bọn hắn nói ——"Không xong! Trong đội múa chúng ta có một người mất tích, còn có một người bị đâm mù hai mắt! Đêm qua nhất định là có người đánh lén, chúng ta gặp nguy hiểm nha!"Bước chân của Như Thương dừng lại, cũng xoay đầu lại nhìn về phía những người Tây Dạ.
29 Thoa phía trên chính là hình dạng của Tiên Hạc Thảo, làm áu nhanh chóng ngưng kết thành sẹo, cho nên nữ hài mới không bởi vì chảy máu quá nhiều mà thêm suy yếu.
30 Đội ngũ tiếp tục lên đường đi về phía trước, Như Thương đặt thêm một yên trên lưng Lạc Đà của nàng, để Liên Nhi ở trước người. Hôm nay bão cát so với ngày hôm trước lớn hơn rất nhiều, mọi người phải dùng khăn trùm đầu che kín mặt, thật sự nghiêm túc, mắt rõ ràng cũng đem bao lại.
31 Vải bố dày như vậy, vốn là dùng dao găm cũng rất khó cắt rách được, cứ thế lại bị một móng tay vạch ra, người ngồi ở bên trong cảm thấy hình như có bão cát không biết từ đâu ở nơi khe hở tiến vào, đang chuẩn bị nghiêng đầu xem một chút, chợt thấy trước mắt một bóng dáng chớp lóe, bên cạnh không biết là từ đâu lại xuất hiên ra một người.
32 Ra khỏi lều vải, trước tiên nàng cúi người xuống, đem hai tròng mắt xem xét rồi nhét vào trong tay áo, lại đem hai tay chà xuống dưới mặt cát vàng, sau đó cứ như vậy trực tiếp nhanh chóng đi về phía trước.
33 "Tất cả trở về trong lều đi! Tất cả đều phải trở về hết cho ta!" Sứ giả Tây Dạ bắt đầu đuổi người: "Từng người đều phải trở lại trong lều, chuyện này ta nhất định sẽ tra rõ! Chúng ta sẽ đi kiểm tra từng cái lều vải, nếu như để phát hiện ra là một người trong các ngươi làm, thì đừng trách lão tử uống máu ăn thịt người!"Bị hù dọa như vậy, mọi người cũng ngoan ngoãn lẫn tránh về lều vải.
34 Bốn phía lều vải bắt đầu kịch liệt run rẩy, Như Thương cảnh giác nửa ngồi đứng dậy, đang chuẩn bị đi ra xem một chút, không nghĩ đến đỉnh đầu lều trại lập tức bị gió xốc lên, bão các xâm nhập tiến vào, bốn phía xung quanh lều vải cũng theo sát phía sau bị đánh văng xa.
35 Chẳng qua Tần Như Thương nghĩ, hết chín mươi chín chấm chín phần trăm là khả năng bọn họ lựa chọn tự bảo vệ tánh mạng. Bên trong này ngoại trừ nàng, sợ là tại đây cũng không ai có năng lực ở dưới điều kiện tồi tệ này vẫn có thể hành động tự nhiên.
36 Liên Nhi không biết người cứu nàng là ai, nàng chỉ sờ loạn xạ đến bên tai người đó, sau đó liền mạng thay người cầu xin giúp đỡ. Tần Như Thương thầm nghĩ thật phiền toái, hiện tại cát chảy quá lớn, mỗi lần bị chôn vào làm không tốt sẽ trở ra không được.
37 Vào lúc vừa di chuyển, chợt có cảm giác kỳ quái, hình như song song cùng chỗ với nàng cũng có một người đang tìm cách chạy lên phía trước, tốc độ so với nàng còn nhanh hơn mấy phần.
38 Nhưng vừa đứng vững, cát mịn dưới chân đột nhiên bị gió bão cuốn sạch mở ra một cái vòng xoáy. Hai chân Tần Như Thương vẫn đạp ở trung tâm vòng xoáy, một tay đã tìm được mặt của người ở dưới, hoàn toàn không có bất kỳ báo trước, bỗng nhiên mọi người thoáng cái bị vùi lấp xuống trong cát.
39 Mắt nhìn cát chảy chưa qua khỏi đùi, vậy mà Tần Như Thương vẫn không có biện pháp để bỏ chạy. Nàng hơi sốt ruột, lúc ban đầu còn có chút suy nghĩ, nghĩ tới tốt nhất có thể mang theo người ở dưới cùng nhau đi ra.
40 Đầu trùm khăn, mặt che kín tản đi ra ngoài, bộ mặt thực của cô độc chứng cuối cùng cũng rơi vào trong mắt Tần Như Thương. Mặc dù là đêm tối, nhưng bão cát đã giảm nhỏ, xung quanh mờ nhạt nhưng cũng không giống như sương mù dày đặc.