1 Tên truyện: Tồn Tại Tác giả: Tiểu Khuê Thể loại: tình cảm, người sói. Độ tuổi: 17+ Tóm tắt: Dịch Như - mười tám tuổi, sinh viên đại học, trong một lần đi ngoại khoá đã vô tình đem về nhà mình một con sói kì lạ!Từ giây phút ấy, một cô gái vốn luôn cô đơn, từ nhỏ không được hưởng thụ tình yêu thương của gia đình bỗng chốc có "một người bạn" để san sẻ nỗi buồn.
2 Chương 2: Sống chung với sói! Dùng cái áo khoác măng tô của mình che kín phần trên của thùng giấy, song, Dịch Như liền ra sức kéo lê thùng giấy trên đất! Dùng hết sức, cô mới có thể kéo lên được cái thùng giấy chưa con sói to lớn ở trong, kéo đến đâu, cô lại chu đáo nhặt hết đất đá cũng như những cành cây khô trên đất qua một bên, để tránh làm rách chiếc thùng giấy cũng như làm bị thương con sói! Cố gắng suốt cả buổi, khi ra đến ven rừng, tức có thể nhìn thấy được một con đường, Dịch Như liền thả phịch người xuống mà thở dốc! Lần đầu tiên, Dịch Như tự khâm phục chính bản thân vừa khỏe mạnh lại vừa kiên trì đến vậy! Cô đã nỗ lực hết mình rồi, bây giờ chỉ có thể cầu may thôi! Cầu cho một con đường vắng vẻ này có một chiếc xe đi ngang, tốt bụng giúp đỡ cô! Cảm thấy hơi thở mình điều đặn trở lại, Dịch Như lại không nén nổi tò mò! Nãy giờ cô kéo lê như thế, con sói vẫn không thức giấc, có khi nào… Cô vén chiếc áo măng tô qua một góc, cảm thấy con sói vẫn còn thở, lúc bấy giờ cô mới yên tâm! Bấy giờ, cô mới chú ý rằng, khi con sói ngủ, trông nó cũng không hung dữ lắm thì phải? Cảm giác khi sờ vào lớp lông vừa dày, vừa mịn ấy, thật sự rất tuyệt! Nếu có xe đến và họ chịu giúp đỡ cô, cô sẽ đem con sói này về nhà mình sao? Giúp nó chữa trị vết thương? Nếu người khác biết, chắc hẳn ai cũng cho đây là một ý kiến thật điên rồ! Không chừng, khi nó vừa tỉnh dậy, ngay lập tức sẽ nhảy bổ vào cô, cắn xé cô cho đến chết! Nhưng Dịch Như vốn là không đành lòng! Cuộc đời cô, căm ghét và sợ hãi nhất là bị bỏ rơi! Nếu bây giờ, cô bỏ rơi con sói này lại, cho đến lúc nó mất máu mà chết, hoặc là trở thành miếng mồi ngon cho những con thú khác, thì cô cũng chẳng khác nào những kẻ mà cô từng căm hận! Nhìn đôi mắt hiện tại đã nhắm nghiền của con sói, vô nhớ đến ánh mắt màu hồ phách ban nãy của nó! Vừa hung dữ, vừa lạnh lùng nhưng tại sao lại vô duyên vô cớ tha cho cô, ngay lúc ấy, nó có thể tiến đến cắn xé cô ra! Thật khó hiểu! Thôi thì cứ xem như là cô đang đền ơn cho nó vậy… Không có con sói này, cô hẳn là rất dễ dàng trong việc trở về! Nhưng Dịch Như vẫn chính là không tài nào làm được thế! Đang suy nghĩ vẩn vơ, cô liền bị tiếng còi xe từ xa vọng đến làm cho giật mình! Ông trời thực sự rất thương cô! Dịch Như bỏ con sói ở lại, chạy đến giữa đường, nhìn thấy một chiếc tải từ xa đang tiến đến, cô điên cuồng vẫy tay, chỉ mong chiếc xe có thể nhìn thấy và dừng lại! Ngay khi chiếc xe dừng lại trước mặt cô, kính xe mở ra, ngay lập tức một người đàn ông thò đầu ra, lớn tiếng quát mắng cô! - Cô bị điên à? Hết chuyện làm hay sao lại chắn trước ô tô thế này? Muốn chết sao? - Cháu…cháu xin lỗi, nhưng cháu thực sự rất gấp! Rất mong… Dịch Như liên tục ríu rít xin lỗi, gương mặt vô cùng áy náy! Nhưng người đàn ông có gương mặt cau có, lại vài phần hung dữ kia lại không hề lắng nghe, luôn miệng mắng nhiếc cô.
3 Chương 3: Bạn trai Sáng, Dịch Như khẽ cựa mình sau một giấc ngủ đầy mệt mỏi. Bảo là sáng nhưng thật ra trời cũng đã ban trưa, mặt trời đã lên rất cao.
4 Chương 4: Người đàn ông lạ mặt! Lảo đảo mở cửa căn hộ ra, ngay sau một tiếng cạch, cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Dịch Như cũng không hề chần chừ mà lảo đảo đi thẳng về phía phòng ngủ, thả phịch người trên chiếc giường mềm mại, chẳng thèm bận tâm đến mình trên người vẫn còn mặc chiếc váy cúp ngực kiểu công chúa màu trắng, chân vẫn còn mang một đôi giày cao gót mà cứ thế mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt lại! Gương mặt vì uống chút rượu mà ửng đỏ một cách kì lạ, tạo thành hai mảng hồng hồng trước má, khiến Dịch Như càng đáng yêu hơn! Nhưng chưa chợp mắt được lâu, Dịch Như ngay lập tức đã có cảm giác mình từ lòng bàn tay truyền đến một cảm giác mềm mại, ấm áp, khiến cô không khỏi thích thú, liền sinh ra cảm giác muốn rúc mình vào thứ vừa ấm vừa mềm đó! Nhưng trái với mong muốn, cái thứ vừa ấm vừa mềm ấy lại không chạm vào tay cô nữa mà chuyển lên hai gò má cô, liên tục chạm vào, chơi đùa hai gò má lúc này đã ửng hồng của Dịch Như! Cảm giác bản thân bị đùa bỡn, trêu ghẹo, Dịch Như khẽ nhăn mày, ưm một tiếng liền mở mắt ra nhìn thủ phạm! - Ngoan! Ngoan! Để cho ta ngủ! Nhìn con sói to lớn nằm cạnh mình, chiếm gần hai phần ba cái giường, đang liên tục dùng chi trước của mình đùa bỡn gương mặt của cô, Dịch Như không khỏi phì cười, xem nó như vật cưng của mình, nhưng vẫn chính là rất mệt mỏi đến mức hai mắt híp lại! Con sói như hiểu được lời nói của Dịch Như, liền không làm phiền cô nữa, rất nhanh liền cuộn người nằm sát Dịch Như, cả thân hình to lớn màu đen đối lập với Dịch Như trên người lẫn làn da đều màu trắng, đối lập luôn cả chiếc giường trắng tinh nhưng nhìn vào lại khiến cho người ta cảm giác khung cảnh này thật ấm áp, hài hoà! Nhưng chỉ là không được bao lâu, con sói vốn nãy giờ im lặng nằm cạnh Dịch Như liền chuyển sang trạng thái hung dữ, đôi mắt màu hổ phách trở nên thâm trầm, không nhịn được gầm gừ vài tiếng, để lộ ra đôi răng nanh màu trắng sắc nhọn! Tiếc là lúc này Dịch Như vì quá mệt mỏi, phần lại do men rượu nên cô cứ ngủ mê man, chẳng hề hay biết con sói ở cạnh mình đang hầm hừ nổi giận một cách kì lạ! Đôi mắt màu hổ phách chuyển từ trạng thái hung dữ, sau lại đến im lặng đáng ngờ, dường như sâu trong đôi mắt ấy, chẳng ai hiểu được nó đang nghĩ gì cả! Chỉ thấy lát sau, con sói vô cùng lớn mật rúc cả thân hình to lớn vào người cô gái với thân hình bé nhỏ nằm cạnh, gương mặt dụi dụi vào hõm cổ Dịch Như, tìm một vị trí tốt sau đó cũng ngủ thiếp đi! Sáng hôm sau, Dịch Như lại thoải mái đánh một giấc đến tận trưa, bởi lẽ giờ học hôm nay của cô là thực hành, thời gian là buổi chiều, nhưng cô vẫn chính là bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa reo ầm ĩ! Thức dậy trong trạng thái bực dọc, đầu lại đau như búa bổ, mà người vẫn còn bận y nghuyên cái váy hôm qua, tóc tai thì rũ rượi, Dịch Như quyết định đi vào phòng tắm, tốt nhất là nên thay bộ đồ này ra trước khi mở cửa, không khéo bộ dạng hiện tại của cô sẽ doạ người ta chết mất! Nhưng lần nào ông trời cũng không toại nguyện cô cả, tiếng chuông cửa ngày càng reo réo rắt, đến cả con sói to lớn nằm trên giường cô muốn lơ cái tiếng chuông cửa ấy đi cũng liền gầm gừ mấy tiếng! Dịch Như thật lo sợ rằng con sói sẽ xông ra cửa, cô liền tắm qua loa, sau đó khoác cái áo choàng tắm rồi ra mở cửa trước khi đã chắc chắn con sói đã vào phòng ngủ… Như cô từng bảo, nhà cô vốn chẳng ai ghé cả, trừ bố mẹ.
5 Chương 5: Nghi ngờ! - Ngươi có muốn trở về nơi thuộc về mình không? Đó là một câu nói khi Dịch Như một phát ra trong buổi đêm khuya tĩnh mịch, khi con sói đang nằm trong lòng cô, nhàn nhã để cô vuốt bộ lông của nó như thể một con thú cưng vậy! Dịch Như có thể nhận ra, thân thể của con sói có chút cứng ngắc khi nghe câu hỏi của cô, nhưng rất nhanh liền trở lại trạng thái bình thường! Tính đến nay, con sói ở cùng cô đã gần một tuần, cả hai vốn đã không còn khoảng cách, hơn nữa con sói này, đối với cuộc sống ở đây có phần thích nghi rất nhanh chóng! Có lúc, cô còn xem nó như một người thân, một phần trong cuộc sống của chính mình, cô có thể cùng nó ăn, cùng nó ngủ, cùng nó chia sẻ những chuyện vui buồn, mặc dù nó chỉ có thể im lặng lắng nghe, nhưng đối với cô, một người vốn không có tình thương nào từ nhỏ thì đã là tốt lắm rồi! Nhưng trải qua những sự việc chiều nay, cô e sợ Mặc Nam sẽ còn đến làm phiền cô, không khéo hắn sẽ biết chuyện cô đang giữ một con sói trong nhà, cô thì không sao, nhưng cô thực sự lo cho con sói.
6 Chương 6: Lựa chọn tin tưởng! - Anh… con sói ấy có đặc điểm gì? Ngoại trừ to lớn, lông màu đèn! Ví dụ là mắt? - Dịch Như lặng người một chốc, liền lên tiếng hỏi! Hiện tại cô rối lắm! Cô chỉ biết rằng chính mình muốn biết câu trả lời cho câu hỏi này! Cô sợ và cô cũng không muốn, câu trả lời sẽ là một đôi mắt màu hổ phách! - Anh… lúc ấy do hoảng loạn, anh cũng không để ý! Dịch Như âm thầm thở phào một hơi, cảm giác như mình vừa được trút đi một tảng đá trong lòng vậy! Cô còn lo… - Thế còn gương mặt người đàn ông đó? - Anh cũng không nhìn rõ, chỉ thấy vóc dáng hắn to lớn, trên người mặt bộ đồ đen trong rất kì lạ! Bộ đồ đen sao? Tim Dịch Như không không giật thót lên một cái… Dịch Như vốn không phải là người suy nghĩ nhiều, lại càng không phải là người có suy nghĩ tiêu cực, nhưng những sự việc diễn ra gần đây khiến tôi không tài nào không thể ngừng đi những suy nghĩ quái gở trong đầu cả, đúng chính xác hơn là kể từ khi cô đem con sói về sống chung với mình! Cô vốn đã luôn cảm thấy con sói rất kì lạ! Ngoại hình đặc biệt, sự lạnh lùng của con sói luôn khiến cô cảm thấy áp lực vô cùng! Sau đó khả năng phục hồi vết thương đáng kinh ngạc, rồi cả sự thích nghi nhanh chóng với cuộc sống mới! Dấu hôn ở cổ… Sự xuất hiện của người đàn ông kì lạ có đôi mắt màu hồ phách.
7 Chương 7: Thêm một mạng người - Con … con sói … Là con sói mà đêm hôm trước… - Duy Khiên dường như đang cố gắng nén xuống nỗi sợ hãi của chính mình xuống, ngón tay chỉ thẳng thừng vào con sói trước mặt dù có phần run rẩy… Đối diện với Duy Khiên, con sói to lớn vốn nảy giờ im lặng thì lại bắt đầu gầm gừ vài tiếng, đôi răng sắc nhọn cũng liền lộ ra, đôi mắt màu hổ phách bắt đầu loé lên sự lạnh lùng cùng hung dữ… Bằng chỉ với một động tác, con sói rất nhanh liền bổ nhào về phía Duy Khiên, không hề tốn chút sức lực đã khiến Duy Khiên nãy giờ vẫn còn sợ hãi ngã lăn ra sàn, chỉ biết kêu ú ớ vài tiếng! Dịch Như đứng bên cạnh, cảm giác như con sói sẽ làm gì với Duy Khiên, cô liền sợ hãi chạy đến dùng hết sức ngăn cản con sói lại.
8 Chương 8: Giam lỏng Cạch! Âm thanh khô khốc vang lên từ phía cửa, ngay sau đó, một gia nhân với thân hình nhỏ nhắn trong bộ đồng phục đen kì lạ, gương mặt mang vẻ non nớt, trẻ con, người duy nhất Dịch Như có thể nói chuyện trong Sở gia! - Dịch tiểu thư, Sở tiên sinh có dặn tôi chuẩn bị bữa ăn sáng cho tiểu thư, và phải tận mắt nhìn thấy tiểu thư ăn hết! - Vừa nói cô bé trong trang phục gia nhân ấy có phần hơi lấm lét nhìn về phía Dịch Như.
9 Lời tác giả: Tuần trước nhà Khuê có việc bận nên k post được a. Dù vắng bóng hai tuần nhưng viết chương mới cũng cảm giác không được mạch lạc cho lắm.
10 Chương 10: Deferasirox Khuya. Sau cuộc chơi của mình, người phụ nữ có tên là Rosa lái thẳng xe đến một bệnh viện tư. Trên thế giới này, người sói tồn tại, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
11 Chương 11: Dạ tiệc! Đêm. Dịch Như sau khi ăn tối và uống thuốc đầy đủ, cô liền chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ có chút khó khăn. Bởi lẽ, sau khi cô tỉnh lại đến tận bây giờ, cô vẫn ở trong bệnh viện, cùng với Lyn và một số cận vệ của hắn, nhưng tuyệt nhiên, cô vẫn không trông thấy hắn đâu cả! Là cô đang mong muốn được nhìn thấy hắn sao? Cô không rõ lắm.
12 Chương 12: Cuộc chiến! Ở một bãi gửi xe, ngay cạnh chiếc Audi A8 màu đen loáng bóng, vài gã mặc đồ đen đứng cạnh, khiến cho Dịch Như đang bước gần tới cùng người đàn ông lạ mặt trong lòng liền hồi hộp, tim cũng bỗng chốc đập nhanh hơn… Ngay khi cô vừa bước đến, cửa kính xe liền hạ xuống, để lộ ra gương mặt tuấn tú của người đàn ông ngồi trong xe, mà kẻ đó, không ai khác chính là kẻ cô vừa gặp trong buổi tiệc, người đàn ông có đôi mắt màu lam đầy ấn tượng! - Chào Dịch tiểu thư, lên xe chứ? - Tôi chỉ vừa mới gặp anh ban nãy, tại sao anh lại biết về tôi và cả bố của tôi? - Dịch Như vào thẳng vấn đề mà nảy giờ mình thắc mắc.
13 Chương 13: Vừa Yêu Vừa Hận Trong bóng đêm, bốn năm chiếc xe thay nhau tăng vận tốc, lả lướt trên con đường khiến ai nấy trông thấy đều phải khiếp sở, liền tự nhường đường.
14 Chương 14: Đột nhập! Muốn đặt chân đến được Sở gia, không phải là điều đơn giản! Sở gia là một gia tộc đầy bí hiểm, nằm ở khu ngoại ô, lại còn phải vượt qua một dãy rừng lớn, tách biệt với thế giới ồn ào bên ngoài.
15 Chương 15: Nổ! - Khốn kiếp! Cô dám bỏ lại chúng tôi mà bỏ chạy! Khi tất cả đã yên vị vào được chiếc xe, tiến hành rời khỏi khu rừng, nhìn lại phía sau, một khoảng bìa rừng, nơi có chiếc xe hơi màu đỏ sang trọng của Rosa đang bốc cháy ngùn ngụt, chẳng mấy chốc liền vang lên một tiếng nổ lớn.
16 Chương 16: Mất mát… Trong một bệnh viện tư xa hoa, mới vài tiếng trước còn đông đúc, ồn ã vì sự tất bật của bác sĩ hay cũng như sự xuất hiện của một người đàn ông kì lạ, tuấn tú nhưng không kém phần lạnh lùng.
17 Chương 17: Nhớ nhung - Em thực sự muốn rời đi? Lý do? - Còn cần phải có lí do sao? Phần ấy nỗi đau anh gây ra cho tôi, còn muốn tôi ở bên cạnh anh? - Em hận tôi? - Vô cùng là đằng khác! - Nếu tôi không đồng ý? - Vậy thì anh đợi đi.
18 Chương 18: Hiểu lầm được gỡ bỏ. Sáng, khi Dịch Như tỉnh giấc thì mặt trời cũng đã lên cao. Cô lười nhác nấu cho mình một buổi sáng thật đơn giản, xong đâu đấy liền thay đồ rời khỏi nhà.
19 Chương 19: Bị Lăng Kì Thần "phá rối"! Hơn mười giờ tối, khi Dịch Như chuẩn bị thay đồ và cầm túi xách đi về, thì người đàn ông tuấn tú mê người với đôi mắt màu lam vẫn một mực kiên trì ngồi ở trong con xe màu đen sang trọng đỗ ở ven đường gần cửa hàng tiện lợi.
20 Hôm qua Khuê về trễ, lại rớt mạng nên k post chương mới được, giờ post bù đây :3. Chương này dành tặng bạn HienVu7 vì đã nhanh tay trả lời đúng nha :3 À mà, tiêu đề chương này có hơi lạ, đặt trong ngoặc kép đàng hoàng nha :v, để đánh dấu sự trở lại của nam chính thôi í mà :v Chương 20: "Chó cắn!" - Anh, ép buộc bố tôi lừa gạt tôi đi theo anh? - Đừng dùng từ ép buộc.