Tồn Tại Chương 8: Giam Lỏng
Chương trước: Chương 7: Thêm Một Mạng Người
Chương 8: Giam lỏng
Cạch! Âm thanh khô khốc vang lên từ phía cửa, ngay sau đó, một gia nhân với thân hình nhỏ nhắn trong bộ đồng phục đen kì lạ, gương mặt mang vẻ non nớt, trẻ con, người duy nhất Dịch Như có thể nói chuyện trong Sở gia!
- Dịch tiểu thư, Sở tiên sinh có dặn tôi chuẩn bị bữa ăn sáng cho tiểu thư, và phải tận mắt nhìn thấy tiểu thư ăn hết! - Vừa nói cô bé trong trang phục gia nhân ấy có phần hơi lấm lét nhìn về phía Dịch Như. Tận mắt chứng kiến cô gái này làm cả Sở gia náo nhiệt trong hai ngày qua, bản thân cô chỉ là một người hầu trong nhà cũng cảm thấy e dè với Dịch Như!
Cô gái này...là con người a!
- Cô bé... em bao nhiêu tuổi? - Chẳng mảy may để ý đến bát cháo nóng hổi trên bàn kia, Dịch Như tựa người vào đầu giường, gương mặt có chút xanh xao, đôi mắt vẫn cón hơi sưng tựa như người không có chút sức sống vậy...
- Em mười bốn tuổi ạ...
- Em cũng là...? - Dịch Như hơi ấp úng! Đến giờ cô vẫn chưa tin đợc cái sự thật ấy!
Hai ngày trước, vẫn là trong một căn phòng xa hoa, đầy bí ẩn cùng lạnh lùng với tông màu đen như hiện nay, nhưng thay vào đó, cô của hai ngày trước vốn không có sự bình tĩnh như bậy giờ! Bởi lẽ, cô đã thực trải qua một cơn ác mộng! Một cơn ác mộng kinh khủng nhất từ trước đến nay!
Khi cô mở mắt ra, người đàn ông với đôi mắt màu hổ phách quen thuộc kia ở ngay cạnh cô, trên cái màn hình gần đó, một đoạn video ghi hình đang được chiếu...
Đôi mắt màu hổ phách của người đàn ông đó, nhàn nhã nhìn chính mình trong đoạn video đó, khoé môi mỏng có chút nhếch lên không rõ đang vui hay buồn...
Ánh sáng duy nhất hắt ra từ màn hình, sọi rọi vào gương mặt tuấn tú, hoàn hảo đến từng centimet, nhưng lại thâm trầm , lạnh lùng vô hạn , hình ảnh quỷ dị đó, khiến Dịch Như sợ hãi không thôi... Nhất là khi trên màn hình ấy, người đàn ông bỗng chốc hoá thành một con sói to lớn, lao vào xé xác năm sáu tên thanh niên trên phố...
Máu me, chết chóc lan tràn!
Ngay từ giây phút đó, Dịch Như biết, cô đã lầm khi lựa chọn tin tưởng! Hơn ai hết, khi sự nghi ngờ trong cô ngày càng tăng, rồi cả những lời nhắc nhở của Duy Khiên cho cô, cô đã sớm lờ mờ đoán được mọi chuyện! Chỉ là cô vẫn không muốn tin, vẫn cứ một mực lựa chọn tin tưởng!
Con người có đôi khi vốn rất lạ! Rõ ràng là đã biết trước đáp án, biết trước sự thật, nhưng vẫn là cứ khăng khăng chối bỏ! Là do bản thân ngốc nghếch lựa chọn tin tưởng hay là không đủ can đảm để đối diện với sự thật?
Nhưng chạy trời không khỏi nắng! Không sớm thì muộn, cái sự thật ấy cũng phơi bày trước mắt cô một cách tàn nhẫn!
Nên đau lòng, bi thương hay vui vẻ chấp nhận đây?
- Cái chết của Mặc Nam cũng là do anh làm? - Giọng Dịch Như khô khốc vang lên giữa không gian tĩnh mịch!
- Phải! - Câu trả lời vô cùng dứt khoát, giọng nói mạnh mẽ, thâm trầm lại tràn đầy hàn khí khiến người khác không rét mà run!
- Tại sao? Mạng người! Là mạng người chứ không phải cỏ rác! - Dịch Như kích động hét to...
Đúng! là mạng người! Có lẽ đối với hắn, người đàn ông ở trước mặt cô, mạng người đối với hắn là thứ nhỏ nhoi, nhưng cô, quả thực vẫn là không thể nào tưởng tượng đợc cái hành động giết người tàn bạo đó...
- Bọn chúng vốn dĩ đáng chết! - Sở Nhậm vừa nhàn nhã nói, bàn tay to lớn, đầy những vết chai sạm vươn đến chạm lên gò má trắng nõn của Dịch Như, nhẹ nhàng vuốt ve như thể đang vuốt ve bảo vật! Động tác tay thì dịu dàng như giọng nói cùng ánh mắt thì vẫn tỏ ra sự lạnh lùng cùng chết chóc!
Đúng! hắn chính là Sở Nhậm, người đứng đầu Sở gia , một gia tộc lớn nhưng lại đầy bí ẩn! Cô cũng có xem một chút tin tức, người ta vẫn thường đồn đãi, họ không thống kê được sự lớn mạnh của Sở gia tầm nào, nhưng hắc đạo lẫn bạch đạo, chẳng ai dám đụng đến Sở gia!
- Nếu họ có đáng chết, cũng không tới lượt anh giải quyết! À mà tôi quên, anh vốn dĩ đâu phải con người làm sao phân biệt được phải trái... - Dịch Như chua xót nói, dù hàm chứa trong đó là lời cay nghiệt cô dành cho hắn, nhưng một góc nào đó trong tim cô, lại càng đau hơn gấp bội, như thể muốn vỡ ra từng mảnh vậy!
Lời nói vừa phát ra, ngay lập tức cằm cô truyền đến một cơn đau nhói, nhưng đôi mắt đen vẫn tỏ ra quật cường vô cùng!
Bàn tay màu đồng rắn chắc, hằn dầy những vết chai sạm dùng lực mạng kìm hãm cằm của người trước mặt, cô như thế lại dám khinh miệt hắn! Nếu là người khác , sớm đã không toàn mạng!
- Hoá ra, tôi trong mắt em, so với những kẻ đó, còn thua xa! - Đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào Dịch Như đầy sự lạnh lùng cùng nguy hiểm, nhưng tay thì lại buông lỏng hơn một chút vì nhận thấy gương mặt xinh đẹp trước mặt mình đang nhăn nhó vì đau đớn!
- Đúng! Anh đương nhiên không bằng! Tôi hối hận vì đã cứu anh! Thực sự rất hối hận!
Đôi mắt màu hổ phách vốn đã thâm trầm thì lại ngày càng tối hơn! Chỉ thấy một lúc sau, hắn lại tiếp tục lên tiếng, chỉ là có điều giọng nói vốn đã luôn lạnh lùng thì giờ đây như thể là giọng nói từ địa ngục vang đến, khiến ngay cả Dịch Như vốn quật cường cũng không tránh khỏi run sợ...
- Thế tôi sẽ cho em biết, thế nào là hối hận khi đã cứu tôi!
Dứt lời, hắn liền bổ nhào về phía Dịch Như đúng như bản chất của một con sói hoang, mặc cho Dịch Như vùng vẫy kêu cứu thế nào, cũng thể thoát khỏi sự kìm hãm của hắn! Xoạt! Một âm thanh tàn khốc vang lên, chiếc váy trắng trên người Dịch Như đã rách tan nát, bị quẳng qua một góc trong căn phòng! Hắn cuồng dã chiếm lấy đôi môi cô, ra sức mà cắn mút, Dịch Như trống trả bằng cách cắn lại đôi môi của hắn, nhưng lại vô tình khiến người đàn ông này kích thích hơn cả, máu tươi nhanh chóng ngập tràn trong khoang miệng!
- Mau bỏ tôi ra! - Cảm giác được cả người mình bắt đầu lạnh lẽo, Dịch Như liền ý thức được tên đàn ông này sắp làm gì mình!
Bởi lẽ cái người vốn luôn lạnh lùng ở trước mắt cô giờ lại trở nên cuồng dã hơn bao giờ hết! Cơ thể rắn chắc, hoàn hảo áp chặt lên người Dịch Như, hơi thở nóng bỏng của hắn quẩn quanh vành tai non mềm của cô khiến một người vốn chưa từng có kinh nghiệm tình trường như Dịch Như chẳng thể nào thích ứng nổi!
- Ngoan ngoãn một chút! Tôi có thể sẽ không làm em đau!
Sở Nhậm vừa nói, đôi tay không hề kiêng dè mà vuốt ve dọc khắp cơ thể lúc này đã trở nên ửng hồng dưới thân mình, sau đó lại tham lam tiếp tục gặp nhấm hương vị ngọt ngào từ đôi môi của cô. Cảm giác mình như đang bị sỉ nhục, khi dễ, lại có cảm giác như bản thân đang đón nhận tên đàn ông này khiến Dịch Như vô cùng khó chịu, hô hấp dường như có chút khó khăn! Vất vả một hồi, ngay khi tên đàn ông vẫn hăng say chiếm đoạt đôi môi của cô, một bàn tay của cô vừa thoát khỏi sự kìm hãm của hắn, liền không nhịn được mà hướng đến gương mặt tuấn tú, mê người trước mặt mà tát một cái!
Một âm thanh chua chát vang lên khiến hết thảy mọi việc như ngưng đọng lại! Dĩ nhiên, cái tát của Dịch Như chẳng là gì với hắn, nhưng cô đã vô cùng thành công trong việc biến bầu không khí nóng bỏng ban nãy trở nên lạnh lẽo cực độ!
Đôi mắt màu hổ phách thâm trầm nhìn cô, Dịch Như liền cảm thấy vô cùng áp lực và sợ sệt! Hắn sẽ đánh lại cô chăng?
Không! Hắn không hề làm vậy!
Không hề báo trước! Hắn mạnh mẽ tiến vào, phá tan hết thảy mọi sự rào cản! Dịch Như cảm thấy cả người như có nơi nào đó bị xe rách, sự xâm nhập to lớn ấy khiến cô sợ hãi, cắn răng lùi về phía sau mà tránh né, nhưng càng làm vậy, cô lại càng cảm thấy đau đớn! Mặc cho cô khóc lóc, kêu gào, mặc cho gương mặt xinh đẹp giờ đã lộ rõ sự đau đớn, Sở Nhậm vẫn mạnh mẽ tiến vào, mỗi lần đều là tiến vào nơi sâu nhất của cô!
***
- Vâng, em cũng là người sói! Trên dưới trong Sở gia đều là người sói cả! - Cô bé gia nhân vui vẻ trả lời, dù vậy cũng không nén nổi lo lắng khi nhận thấy Dịch Như chẳng hề có ý định ăn hết phần cháo kia...
Không gian bỗng chốc rơi vào im lặng, thấy Dịch Như cụp mắt xuống, cô bé thức thời hiểu được một chút, liền chậm rãi tiến đến bên cạnh Dịch Như, ngồi xổm gần sát mép giường!
- Tiểu thư sợ sao? Sợ ... người sói? - Cô bé hơi ấp úng!
- Họ không phải là người… - Dịch Như suy nghĩ một hồi rồi trả lởi. Cô không sợ cũng không ghét gì cả, chỉ cô vẫn chưa tin cũng như chưa thích ứng được!
- Họ sẽ không làm hại ai nếu như người khác không làm hại họ cả! Tiểu thư đừng sợ, hơn nữa, Sở tiên sinh tuy có phần lạnh lùng nhưng ngài ấy thực sự rất tốt! – Cô bé vội vã lên tiếng.
- Nếu em cho là người tốt là kể giết năm sáu mạng người thì cứ cho là hắn tốt đi!
Câu trả lời đầy dứt khoát của Dịch Như khiến cô bé không khỏi thở dài thất vọng đôi chút! Im lặng một hồi, cô quyết định kể ra một ít chuyện trong quá khứ của mình, chỉ mong sao cho vị tiểu thư trước mặt này có thể phần nào bớt đi thành kiến với người trong Sở gia cũng như Sở tiên sinh!
Cô vốn là một đứa trẻ, có đầy đủ cha lẫn mẹ, có một cuộc sống như bao đứa trẻ khác, hoàn hảo hoà nhập vào cuộc sống con người! Năm cô mười tuổi, tần suất của những người mặc áo blouse xuất hiện ở nhà cô ngày một nhiều! Cô lúc ấy là một đứa trẻ cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ biết mỗi lần họ tới, cha mẹ cô đều mang một vẻ mặt hết sức căng thẳng! Rồi chuyện gì đến cũng đến, một đêm mưa tầm tã, biết bao nhiêu người vây kín ở căn nhà nhỏ của cô, trên gương mặt ai nấy đều mang vẻ hung dữ, đằng đằng sát khí, cha ở lại ngăn chặn họ, để mẹ dẫn cô chạy thoát! Dù vậy, họ đông người, lại có vũ khí tối tân, chỉ vài phát súng, cha mẹ vì bảo vệ cô đề phải bỏ mạng. Máu hoà lẫn với mưa…
Ngay lúc tưởng chừng như cô sẽ bị bắt đi, thì Sở tiên sinh cùng người ở Sở gia xuất hiện! Lại lần nữa, máu hoà vào mưa như thể đang giúp cô trả thù cho cha mẹ! Người đàn ông với bộ đồ đen kì lạ, gương mặt đẹp như điêu khắc nhưng lại tràn đầy vẻ băng lãnh! Cô bé có thể nhận ra, người này giống mình, cũng đều là người sói!
Hình ảnh một người đàn ông to lớn, mái tóc đen có phần bết lại vì mưa, dù vậy nhưng vẫn không khiến hắn mất đi sự tuấn tú, cương nghị, đôi mắt màu hổ phách dù vẫn lạnh lùng như mọi khi nhưng thoáng qua lại có một chút áy náy!
“Xin lỗi, là ta đã đến muộn!”
- Kể từ lúc đó, em được nhận nuôi! Ở Sở gia, Sở tiên sinh cho phép em đi học, cũng cho phép em sống một cuộc sống hưởng thụ không cần động tay chân làm việc gì! Nhưng nghĩ lại, em nợ Sở gia một mối ân tình lớn, họ đã giúp em báo thù cho cha mẹ, lại còn cưu mang em! Em liền muốn trở thành gia nhân báo ơn họ…
Dịch Như khẽ im lặng! Cô không ngờ một cô gái nhỏ nhắn thế này, lại trải qua không biết bao nhiêu chuyện, không những thế lại còn rất biết nghĩ cho người khác!Cô thực sự rất khâm phục cô bé này!
- Em tên gì?
- A…Lyn! Em tên Lyn!
- Đừng gọi là gọi là tiểu thư nữa, cứ gọi một tiếng chị là được! - Dịch Như khẽ mỉm cười. Nụ cười hiếm hoi trong suốt mấy ngày qua, nụ cười làm cho gương mặt vốn xanh xao, tiều tuỵ của Dịch Như bỗng chốc sáng lên, lộ ra vẻ xinh đẹp, dịu dàng khiến cho Lyn vốn muốn lên tiếng phản đối cách xưng hô này cũng ngơ ngẩn ngắm nhìn! Lyn rốt cuộc cũng hiểu vi sao Sở tiên sinh lại chọn Dịch tiểu thư a! Đến cả Lyn còn mê mẩn cơ mà!
Không khí vốn đang dần thoải mái một chút thì tiếng bước chân trầm ổn từ xa vọng đến khiến gương mặt vốn đang cười hoà nhã của Dịch Như bỗng chốc cứng dần lại, cả người cũng vô thức dịch vào sát một góc giường!
Cạch! Tiếng mở cửa vang lên đầy khô khốc! Gương mặt tuấn tú, từng đường nét cương nghị phủ một lớp băng lạnh, đôi mắt màu hổ phách rất nhanh nhìn thấy được bóng dáng của cô, sau đó lại liếc về phía tô cháo bên cạnh vốn đã dần nguội lạnh!
Lyn ở gần đó cũng không khỏi ngạc nhiên về sự thay đổi bất ngờ này, vốn ban nãy cô bé cùng tiểu thư còn trò chuyện vui vẻ, mà giờ mặt ai nấy đều cứng nhắc… Quan trọng hơn hết, cô bé hiểu mình đã không hoàn thành xong nhiệm vụ… Tô cháo vẫn còn nguyên chưa đụng muỗng…
- Tại sao không ăn?
Sở Nhậm không hề vòng vo mà vào thẳng câu hỏi, gương mặt tuấn tú tỏ vẻ không hài lòng, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm Dịch Như, cả người nhàn nhã dựa vào cửa phòng, phong thái tuy tự nhiên nhưng vẫn toả ra một áp lực rất lớn cho người khác!Riêng Dịch Như, cô vẫn như cũ, kiên trì cúi mặt xuống nhìn tấm chăn dày, không hề để tâm đến lời nói của hắn!
Lyn nhìn cảnh tượng đó, không khỏi liều mạng nuốt nước bọt cái ực! Từ trước đến nay, cô bé chưa từng thấy ai dám không để tâm đến Sở tiên a, mà nếu có, kẻ đó chắc cũng không được toàn thây!
- Là lỗi của Lyn, do Lyn mải trò chuyện, Lyn sẽ lập tức đi hâm lại cháo… - Lyn rối rít lên tiếng, liên tục cúi đầu nhận lỗi, sau đó liền nhanh chóng đem tô cháo rời khỏi căn phòng! Khi bóng dáng nhỏ bé đi khỏi, căn phòng lại càng ngột ngạt và lạnh lẽo hơn bao giờ hết!
Dịch Như tuy cúi đầu, bộ dáng dửng dưng không màng những việc xung quanh nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn đang đến gần mình! Có trời mới biết, cô đang cảm thấy áp lực biết bao, tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, thậm chí cô e là cả hắn cũng có thể nghe thấy!
Phải! Cô căng thẳng! Hơn hết chính là sự sợ hãi! Nhưng Dịch Như cố sống cố chết cũng phải tỏ ra vẻ quật cường!
- Tại sao không ăn? Bỏ mặc những lời nói của tôi ở ngoài tai, kết cuộc sẽ không mấy tốt đẹp…
- Anh sẽ làm gì? Giết tôi sao? – Dịch Như khinh bỉ lên tiếng! Đúng, người đàn ông này có thể giết cô bất cứ lúc nào! Nhưng cô thật sai lầm! Bởi lẽ, hắn không hề có ý định giết cô!
- Đừng lo, tôi sẽ không giết em, tôi muốn em ở đây cả đời! - Đối mặt với sự khinh bỉ của Dịch Như, Sở Nhậm không hề tức giận mà chỉ nhàn nhạt lên tiếng, những ngón tay vân vê vài lọn tóc của cô. Dù vậy nhưng Dịch Như biết hắn không hề nói đùa, từ đôi mắt màu hổ phách của hắn, cô nhìn thấy mình, một bóng dáng nhỏ bé như giam cầm sâu trong đôi mắt ấy, vĩnh viễn không thoát ra được! Nghĩ đến đó, Dịch Như liền sợ hãi mà kích động hét to!
- Anh thà giết tôi chết còn hơn! Tôi không muốn ở bên cạnh một người như anh!
- Nếu em không nghe lời, tôi không chắc mình sẽ làm gì với người thân của em? Bố của em chẳng hạn! Dù gì ông ta đối xử với em cũng không tốt, tôi thay em…
- Câm miệng! Không cho phép anh đụng đến người thân của tôi!
Nghe hắn bảo sẽ làm hại đến người thân của mình, cô vốn đã kích động lại ngày càng kích động hơn, nhưng hơn hết, cô lại sợ hãi! Tuy tình cảm giữa cô và bố mẹ không tốt lắm, nhưng họ chính là người thân duy nhất của cô, cô không thể cứ trơ mắt ra nhìn họ bị làm hại! Cô hiểu rõ, Sở Nhậm hắn nói là có thể làm! Nghĩ đến đó, cô sợ hãi đến mức nước mặt cũng chực trào, dù vậy nhưng gương mặt xinh đẹp không hề tỏ vẻ đáng thương hay sợ hãi!Mà thay vào đó là một gương mặt như đang giận dữ, đầy vẻ quật cường mặc cho những giọt nước mắt lăn dài trên mặt, đôi môi mím chặt cùng với đôi bàn tay run run đã phần nào bán đứng đi sự quật cường đó của Dịch Như.
- Làm hại họ hay không, tuỳ thuộc vào em!
Bàn tay màu đồng rắn chắc từ mái tóc đen lần di chuyển về phía cằm của Dịch Như, bàn tay chỉ hơi dùng sức một tí đã khiến Dịch Như nhăn mặt vì đau đớn, đôi mắt màu hổ phách tỏ ra sự nguy hiểm như thể đang uy hiếp cô… Xong đâu đấy liền rời khỏi phòng!
Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên Dịch Như cảm thấy đau đớn và bất lực như thế. Nước mắt cô cứ rơi, rơi mãi, đến cả Lyn đã ở bên cạnh từ lúc nào cũng liên tục dỗ dành cô…
P/s: Rất là khổ sở khi viết cảnh H dù nó rất nhẹ nhàng T^T , đúng là viết H không vui bằng viết ngược a :))) .
Chương sau sẽ có nv mới xuất hiện! Đoán xem là ai nhé :3? (Nữ hay nam? Có phải là người sói không? Có quan hệ đặc biệt với nv nào trong truyện?) Ai trả lời nhanh và đúng ý nhất Khuê sẽ dành tặng chương sau cho người đó nhé :3
Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ :3 . Yêu cả nhà nhiều <3 .="" nhớ="" vote="" và="" cmt="" để="" khuê="" có="" động="" lực="" viết="" tiếp="" nha="">3>
Xem tiếp: Chương 9: Rosa!