1 “Thiếu gia. ” Vương Đầu Nhi nhìn ta, trên gương mặt ngăm đen đỏ bừng có hai ba vết sưng, mồ hôi hột lấm tấm sắp rơi xuống hàm râu quai nón. Hiện giờ tuy đã Lập thu, nhưng tiết trời oi nồng chẳng kém gì những ngày Tam phục[1].
2 Ta vốn là chỉ là một tán tiên[1] tiêu dao tự tại trên thiên đình, hư hư thực thực nhận một phong hiệu là Quảng Hư Nguyên quân. Bởi vì phong hiệu khó đọc, các vị tiên gia trên thiên đình đều gọi ta là Tống Dao Nguyên quân.
3 Mồng Hai tháng Năm năm Bính Tử, bản tiên quân cưỡi một đám tường vân tới phủ Thượng Xuyên, gió từ từ thổi mạnh, kẻ đi đường ngửa đầu nhìn ngắm, cả đám người vội vàng chạy tán loạn, gã bán hàng rong luống cuống tay chân, bản tiên quân còn nghe thấp thoáng có tiếng hô: “Trời âm u, sắp có mưa, nhanh dọn hàng về thôi”.
4 Trời đã hoàng hôn, ánh tà dương phá song cửa sổ mà vào, sắc đỏ nhuộm vàng. Cuối hạ đầu thu, gió đêm mát rượi, thấm đượm hương sen tàn trong ao nhỏ. Tình này cảnh này sao mà phong nhã, Mộ Nhược Ngôn nhìn ta không chuyển mắt, thần sắc hệt như một chậu nước trong veo, dao động ban nãy chỉ như gợn nước lăn tăn, dần phẳng lặng lại như mặt gương.
5 Bản tiên quân như một gốc cây già cỗi bị sương đánh tuyết đè, chợt thấy gió xuân thổi tới, một thoáng không dằn lòng được, đầu cành đã rộ kín hoa thơm.
6 Quả nhiên, trên nóc phòng, Mệnh Cách Tinh quân giả mù sa mưa mà hỏi xem vết thương của bản tiên quân đã khỏi chưa, ta mỉm cười đáp lại: “Bị gậy đánh là do Tinh quân an bài, vết thương khỏi hay chưa cũng nằm trong tay Tinh quân cả, cần gì phải hỏi câu này”.
7 Ngày hôm sau sắc trời có phần âm u, cơn gió nhẹ mang theo cái lạnh se se, ta sợ Thiên Xu ở trong phòng suốt ngày sầu muộn đến hỏng người, liền cùng y đi ra hít thở khí trời trong Hàm viện.
8 Lão già Mệnh Cách viết trong quyển sổ thiên mệnh của lão thế này: Buổi đêm, Đan Thành Lăng cứu Mộ Nhược Ngôn, Lý Tư Minh biết được. Đánh nhau, vì Mộ Nhược Ngôn mà trọng thương, trốn thoát.
9 Quảng Vân Tử, người này phỏng chừng năm mươi chưa tới, nhưng bốn chục lại thừa. trong khoảnh khắc khi mở mắt ra, ta liền ngửi thấy ngay một thứ mùi hôi hám, làm bản tiên quân xây xẩm mặt mày, thứ mùi ấy như đang nói lão đạo sĩ đã lâu lắm rồi chưa tắm rửa.
10 Bản tiên quân còn đang nhai miếng đậu phụ khô trong miệng, chỉ biết trợn mắt ra nhìn Mộ Nhược Ngôn nhỏm nửa người dậy, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía này.
11 Mộ Nhược Ngôn và Đan Thành Lăng gặp lại nhau vào một buổi trưa khi mặt trời đứng bóng, gió lớn sóng to, mưa như trút nước. Ngay ngày hôm sau khi ta dẫn hồ ly cùng mèo rừng trở lại quán trọ.
12 Hồi lâu không thấy Mệnh Cách Tinh quân hiện thân, quả là nhớ đến nao lòng. Mấy ngày liền trời mưa to gió lớn, vậy mà hôm nay đã thấy nắng lên. Bầu trời được nước mưa gột rửa mấy ngày, giờ xanh trong sáng sủa, mặt trời nóng bỏng chói loà treo tít trên cao.
13 Thuyền này có năm tay chèo cả thảy, người cầm lái ban nãy ngồi ở đầu thuyền, là tay chèo chính, mũi thuyền và đuôi thuyền đều có hai thanh niên trai tráng đang khua lái.
14 Chưởng Án Tiên sử Lục Cảnh, mượn tạm một câu Đông Hoa Đế quân từng nói, thì cả thiên đình này, tìm không ra thần tiên nào rỗi việc hơn Tống Dao Nguyên quân ta, vớt không được thần tiên nào hoa hòe hoa sói, thiên biến vạn hóa như Bích Hoa Linh quân, cũng mò không nổi thần tiên nào nghiêm túc hơn Tả Tiên Lục Cảnh.
15 Một câu “Làm phiền Tống công tử” vừa thoát khỏi miệng Thiên Xu, bản tiên quân liền thấy trong lòng có đôi chút bùi ngùi, định về phòng gọi Hoành Văn. Nhưng còn chưa xoay người lại, đã thấy tiếng Hoành Văn vang lên phía sau lưng: “Là Mộ công tử đấy ư, ban nãy tại hạ còn chưa tỉnh dậy, không thể ra nghênh đón kịp thời, mong công tử đừng trách”.
16 Chân trời ngập trong sắc đỏ của ráng chiều, cũng sắp hoàng hôn. Trên triền núi có một khu rừng nhỏ, ngoài bìa rừng là hoàng thảo[1] lan tràn mặt đất, điểm xuyết chút lá vàng khô rơi rụng, đứng ở nơi này phóng tầm mắt ra xa, càng thấy ranh giới đất trời.
17 Nhất định là do Ngọc Đế an bài, hôm đó Đan Thành Lăng đã giết toàn bộ tri phủ cùng nha dịch trong nha môn diệt khẩu, lại để sót một sư gia chạy thoát.
18 Một bàn tay bé xíu túm chặt lấy vạt áo của bản tiên quân, ngọ nguậy ngồi dậy, một bàn tay khác đưa lên dụi đôi mắt còn đang nhập nhèm vì ngái ngủ, sau đó hắn đảo mắt nhìn bốn phía, cuối cùng ngửa mặt lên nhìn ta: “Chỗ này là chỗ nào? Mà ngươi là ai?” Bản tiên quân nhe hàm răng trắng lấp lóa ra, xoa đầu hắn: “Nơi đây là trần gian, tên của ta là Tống Dao”.
19 Một mùi hương thơm ngát thoảng qua cánh mũi. Mấy nghìn năm nay bản tiên quân chưa từng phong lưu phen nào nữa, ai ngờ trước lúc lên Tru Tiên Đài, lại có được cái may mắn ngọc ấm hương êm chất đầy lồng ngực.
20 Ta ngồi lặng bên bàn suốt cả một đêm. Trời vừa tảng sáng, ta liền ra khỏi phòng, vào trong sân đứng một hồi, sau đó tới bên giếng xách thùng nước lạnh lên, lau qua mặt mũi, tiếp đấy lại tản bộ một vòng nữa.
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Phụ, Xuyên Không
Số chương: 19