41 Trên xe quay về trạm biên phòng.
Mấy người Tôn Khải, Triệu Đại Lâm, Trần Thụy, Ngô Hòa Bình đều ngồi xe của hướng dẫn Đường.
Đường Minh Lương vừa mở cửa bên ghế phụ thì thấy ngay bốn người ngồi nghiêm chỉnh ở băng ghế sau, đầu tiên là sửng sốt, sau đó kịp thời phản ứng, lắc đầu cười: “Cái đám này, cũng lanh đấy.
42 “Kết hôn?” Vu Hảo ngẩng đầu, lẩm bẩm.
Người đàn ông thấy cô nhìn mình ngơ ngác thì không khỏi buồn cười, cúi đầu trêu cô: “Không phải từ sớm em đã muốn kết hôn với anh rồi à?”
“Không có ‘từ sớm’.
43 Ánh nắng chan hòa xuyên qua kẽ lá dày đặc chiếu xuống đất, như những hạt đậu vàng làm mắt ta nhức nhối. Lục Hoài Chinh dựa tường, áo thun ướt đẫm, hai tay đút vào trong túi, một chân gập lui chống lên vách tường, nhìn kỹ cô một lúc lâu.
44 Trên đường về, vẫn là Lục Hoài Chinh lái xe, Vu Hảo ngồi bên ghế phụ, Thẩm Hi Nguyên ngồi hàng sau.
Giữa núi non xanh biếc, đường gập ghềnh như con sông khúc khuỷu, bốn bề mông lung thế núi bao quanh như sóng cả nối tiếp, cao lớn sừng sững đứng giữa đất trời, có vẻ nguy nga hào khí của thiên nhiên.
45 Triệu Đại Lâm còn chưa nói hết, Vu Hảo đã xông ra ngoài.
Để lại Triệu Đại Lâm và giáo sư Hàn trong điện thoại trố mắt nhìn nhau, giáo sư Hàn khó hiểu, hỏi Triệu Đại Lâm: “Con bé sao đấy?”
Triệu Đại Lâm tiếp tục dọn dẹp tài liệu.
46 Lục Hoài Chinh bước ra khỏi phòng thí nghiệm của giáo sư Hàn, trên đường đi anh lúc lái lúc dừng, quãng đường vốn chỉ mất nửa tiếng nay lại đi hết một tiếng rưỡi.
47 Không một ai hay Vu Hảo đã xuất viện.
Lục Hoài Chinh ngồi trong xe suốt một đêm, chờ đến khi anh định thần lại, dụi mắt, nơi chân trời đã xuất hiện lớp trắng bạc, trông như vòm miệng há to, tia sáng mong manh rọi xuống, dần bao trùm bệnh viện.
48 Sao tao thấy người đẹp này quen mắt thế nhỉ?
***
Cứ duy trì qua lại như vậy được một tháng.
Hai người rất ăn ý không nhắc tới chuyện tương lai, như thể đối với họ đó là một chuyện rất rất xa xôi.
49 Câu lạc bộ hàng không này do Hướng Gia Miện, Lâm Nhất Huy cùng mấy cậu bạn hồi cấp ba hùn vốn mở, bao gồm cả Lục Hoài Chinh.
Những anh chàng này cũng được xem là thanh niên Bắc Kinh nhiệt huyết, cùng nhau mặc tả lớn lên ở đại viện, tình cảm cũng từ đấy mà ra.
50 Bất kể đám đối diện có nhìn anh thế nào, Lục Hoài Chinh vẫn y hệt lão tăng nhập định, ôm gối ngồi yên không nhúc nhích.
Số còn lại trố mắt nhìn nhau, anh nhìn tôi tôi nhìn anh đến ngốc.