1 Đây chính là kết cục mà cô mong đợi, không thể tốt đẹp hơn, là anh ta bắt đầu, và cũng chính là anh ta kết thúc. . . Cuối cùng cô cũng thoát khỏi tay người đàn ông đó, tự mình điều khiển vận mệnh của mình.
2 Tần Hoan dựa vào thành giường, như mất đi toàn bộ sức lực, vật vã một hồi mới leo lên được giường. Cô nhắm chặt đôi mắt đau nhức, hai tay ôm lấy bụng, trong lòng thầm nhắc đi nhắc lại câu nói của Cố Phi Trần.
3 Tần Hoan nghĩ mông lung. Cuối cùng cô cũng thoái khỏi tay người đàn ông này tự mình điều khiển vận mệnh của mình. Cô không muốn anh ta đạt được mong muốn của mình.
4 Ánh mắt của cô như sững lại, ngón tay khẽ co vào, thiếu chút nữa là nhoài ra, chỉ để chạm vào vị thần xa vời vợi đó. Chờ đợi là cảm giác vừa ngọt ngào vừa khó khăn.
5 Không lâu sau, bên trong vọng ra tiếng Cố Phi Trần. Cô đẩy cửa bước vào, anh đang nằm trên giường tĩnh dưỡng, không buồn mở mắt, có vẻ như tưởng cô là người giúp việc.
6 Ngày hôm sau gặp mặt, Bạch Tuyết vui vẻ kéo tay Tần Hoan bảo: “Thật hiếm khi cậu chịu ra ngoài chơi. Vừa may, tối nay bọn mình có paty, rất đông vui, nhộn nhịp, cậu cùng đến nhé.
7 Hình ảnh một cô cái đang xõa mái tóc ướt rượt, dáng vẻ mảnh mai yêu kiều phản chiếu trong mắt anh. Anh khẽ nheo mắt, không phải bởi ánh đèn sáng bất chợt, mà bởi làn da cô lúc này giống như đồ sứ thượng hạng, lại như ngọc thạch, toát lên vẻ đẹp nõn nà, tấm áo ngủ bằng lụa trắng như trùm xuống gót chân, thiếu chút nữa thì chạm vào đôi dép trắng bông cô đang đi dưới chân.
8 Anh cảm thấy con người này, cảnh vật này, hình như rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu, nhất thời không nhớ ra nổi, chỉ là khiến anh cảm thấy an lòng một cách khó hiểu Hai ngày sau, Tần Hoan cùng Cố Phi Trần và đám trợ lý, thư ký của anh cùng lên máy bay, điểm đến đầu tiên của họ chính là Tô Châu.
9 Anh nói chỉ đợi thêm 15 phút nữa, nếu quá sẽ về phòng nghỉ trước. Nghĩ tới việc phải tự thanh toán, nên bọn họ nghe xong điện thoại liền vội tỏ ý sẽ quay về ngay lập tức.
10 Sau bữa tối, Cố Hoài Sơn gợi ý đi dạo một vòng ở gần đó rồi mới về nhà. Tối nay cô Triệu được nghỉ, trong nhà tối om om. Tần Hoan bước vào nhà trước, cũng không bật đèn, mượn ánh sáng bên ngoài hoa viên đi thẳng lên gác.
11 Khi đó, cô mới 22 tuổi, chỉ còn hai tháng là đến ngày tốt nghiệp Cuối cùng vẫn là Cố Hoài Sơn khẽ ôm lấy vai cô, người đàn ông tiếng tăm lừng lẫy trên cả thương trường lẫn chính trường, lúc này chỉ còn là một người cha nhân hậu, an ủi cô bằng một giọng hiền từ: “Đừng sợ, đã có ba, sau này nhà họ Cố chính là nhà của con.
12 Ánh mặt trời chếch về phía tây, xuyên qua tán lá cây dày đặc trong sân, nền gạch đá ánh lên bóng nắng lốm đốm. Tần Hoan không biết mình đã đợi bao lâu, cơ thể thấm mệt, tâm tư cũng theo tiếng kinh Phật bay càng lúc càng xa, chỉ thấy trống rỗng, cơ thể trống rỗng, tâm trạng cũng trống rỗng, những cảm xúc đan xen chồng chéo đó, từng mảnh từng mảnh, từ đầu chí cuối cô đều nhớ rõ mồn một, như thể đã in dấu lên cơ thể cô, nhưng lúc này cô cũng không sao nhớ nổi, dù chỉ là một chút kỷ niệm.
13 Cô biết Cố Phi Trần uống rượu là do công ty thường xuyên tiếp khách nên không tránh khỏi, nhưng thường ngày anh ít khi hút thuốc, chỉ những lúc tâm trạng không vui mới đốt một điều, nhưng nhiều lắm cũng chỉ hút vài hơi.
14 Tần Hoan bước vào nhà vệ sinh, đóng cửa, rồi đứng yên lặng trước gương. Nghiêm Duyệt Dân vừa nãy khen cô tinh thần thoải mái, như có chuyện gì vui vẻ, nhìn trông rất phấn chấn.
15 Kể từ lần đầu tiên nắm tay nhau đến ngày hôm nay, họ cũng đã gặp gỡ nhau được một thời gian. Cô phát hiện người đàn ông bên cạnh mình quả thực rất tuyệt vời, hơn nữa lại xuất hiện vào lúc thích hợp nhất, không biết có phải Thượng đế đã phái đến để cứu vớt cô hay không.
16 Cố Phi Trần về tới nhà đã là gần sáng, bước lên tầng hai, anh theo thói quen khẽ dừng lại một lát trước cửa phòng ở đoạn rẽ ngoặt. Kết quả người trong phòng như có linh cảm, “Tách” một tiếng đã thấy mở cửa ra trước mặt anh.
17 Ngày hôm sau trên mặt báo đã có hình của hai người. Thực ra trước đó anh cũng đã nhìn thấy bức ảnh, chụp không rõ nét lắm, trong ảnh Tần Hoan cũng chỉ lộ nửa bên mặt, chỉ nhìn được thấp thoáng các đường nét, còn phần lớn ống kính đã bị anh đứng nghiêng che gần hết.
18 Bữa trưa được bố trí ở một khách sạn năm sao nổi tiếng gần trường học, tuy nói gần đây, nhưng mọi người vẫn đi xe tới đó. Tần Hoan ngồi ở xe sau cùng.
19 . . . 17 giờ! Sau khi ý thức được thời gian này nói lên điều gì, cô ngây ra. Điều này có nghĩa cô đã ngủ trọng vẹn một buổi chiều. Túi xách của cô để ở trên sofa trong phòng khách, di động vẫn nằm nguyên trên bàn, ngoài những thứ đó ra, trên bàn còn có một túi ni-lông, cô mở ra xem thì thấy bên trong đều là đồ dùng của phụ nữ.
20 Cuộc sống qua trở lại bình thường, ít nhất là đối với Tần Hoan. Tình cảm giữa cô và Nghiêm Duyệt Dân phát triển từ từ, không cuồng nhiệt cũng không lạnh nhạt.
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh
Số chương: 48