1 Edit by CeCeĐau!Xé rách đau đớn!Mau, hô hấp thật sâu…Ngoài đau đớn ra không còn cảm nhận được điều gì khác…Đau đớn liên tục…. Mãi đến khi tiếng trẻ sơ sinh khóc ré lên, đau đớn đến xé rách tâm can cuối cùng mới chấm dứt.
2 Edit by CeCe“Vương gia, đêm nay có thể triệu Ôn mĩ nhân được không?” Lúc này, một lão phụ nhân cúi đầu đứng trước mặt nam nhân lãnh tuấn hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
3 Edit by CeCeTô Ngọc Thanh rốt cục đã biết mình rơi phải hoàn cảnh như thế nào!Nàng là một hoa cúc khuê nữ, hồn phách lại vô cớ bám vào trên người một vương phi.
4 Edit by CeCeTô Ngọc Thanh nhướn mày nhìn Thu Thủy. Thu Thủy có tất yếu phải sợ nàng và phu quân “trong truyền thuyết “của nàng đến vậy không?Nàng chỉ là nói Thu Thủy đưa nàng đi tìm phu quân trên danh nghĩa của nàng mà thôi, vậy mà nha đầu kia sợ tới mức hai chân đã run run dường như đứng không nổi nữa.
5 Edit by CeCeTừ khi nữ nhân kia sinh con xong, trong vương phủ liền không xảy ra việc tiểu thiếp, nha hoàn bị nàng ngược đãi, đánh đập nữa. Dục nhi, cũng không bị nàng khi dễ.
6 Edit by CeCeĐôi mắt long lanh như mặt nước mùa thu, hàng lông mày dài thanh mảnh, môi hồng anh đào, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, gáy ngọc trắng nõn tinh tế, một thân lụa tím mềm mại, mái tóc dài thả buông tùy ý khiến cho Tô Ngọc Thanh càng thêm vẻ xinh đẹp thoát tục…Tô Ngọc Thanh vừa lòng nhìn nữ tử trong gương, đây mới chính là nàng! Những kiểu tóc phức tạp và những bộ trang phục lộng lẫy cứng nhắc đều bị nàng vứt bỏ sang một bên.
7 Edit by CeCeMàn đêm buông xuống, Vương phủ tĩnh lặng như tờ…Chỉ thấy một thân ảnh mảnh khảnh từ Tịch Lạc viên đi ra, trên lưng đeo một bọc đồ nhỏ. Đi được hai bước lại quay đầu nhìn lại Tịch Lạc viên, dường như có chút không nỡ rời đi.
8 Edit by CeCe“Dạo này Tiêu Như Tự dường như không xem chúng ta ra gì nữa rồi!”Hoàng Phủ Trạch một thân minh hoàng, vẻ mặt tao nhã đầy ý cười, ngón tay gõ gõ trên thạch bàn.
9 Edit by CeCeNữ tử trong gương tố nhan thanh lệ, mái tóc như mây, lông mi dài thanh tú, thủy mâu trong trẻo vương một chút buồn trên khóe mi…. Nam nhân kia nói nàng hạ mị độc trên người hắn, mà loại độc này chỉ có nàng mới có thể giải.
10 Edit by CeCeTrong Vương phủ, mọi người đều biết sườn Vương phi sau khi sinh hạ tiểu quận chúa liền thay đổi tính tình. Không hề ương ngạnh ngoan độc, cũng không ở trong phủ gây sức ép với hạ nhân, thật ra cả ngày chỉ ở trong Tịch Lạc viên, đóng cửa không ra.
11 Edit by CeCe“Nàng quả thực đã nói như vậy?”. Nam nhân ngồi bên bàn gỗ, khuôn mặt lạnh như băng, tay cầm sách không hề hạ xuống một giây nào. Lí mama cúi đầu, nét mặt già nua vô cùng bình tĩnh ”Thưa vương gia, Ngọc vương phi đã nói chính xác như vậy.
12 Edit by CeCeQuả nhiên, quay về núi Ngọc Phong cũng không hề dễ dàng!Có rất nhiều người không biết Núi Ngọc Phong, cho dù có nghe qua, lại không biết đường đi như thế nào…Tô Ngọc Thanh trên lưng mang Tiểu Ngọc Nhi, đứng trên đường cái mờ mịt…Chạy trốn khỏi Vương phủ, nàng cũng không mang theo người nhiều tiền bạc lắm…Suốt mấy ngày đường, tài vật trên người đã không còn nhiều…Mà nàng lại chỉ có thể cho Tiểu Ngọc Nhi uống nước canh được hầm nhừ…Qua vài ngày, khuôn mặt tròn trịa phúng phính của Tiểu Ngọc Nhi đã gầy rộc đi trông thấy.
13 Edit by CeCeTiểu Xu để Tiểu Ngọc Nhi ột đại tỷ mới sinh con chăm sóc, còn Tô Ngọc Thanh chính thức bắt đầu những ngày làm nha hoàn giặt quần áo. Nàng phụ trách giặt quần áo thay ra mỗi ngày của trang chủ, còn Tiểu Xu là tỳ nữ phụ trách cuộc sống hàng ngày của anh ta, cho nên quần áo mỗi lần đều là do Tiểu Xu ôm lại đây, rồi Tô Ngọc Thanh cẩn thận giặt giũ.
14 Edit by CeCeGần nửa đêm, Tô Ngọc Thanh mới có thể nằm xuống nghỉ tạm. Nam nhân kia phân phó nàng chuẩn bị mười thùng nước tắm, không cho phép bất luận kẻ nào hỗ trợ.
15 edit by CeCePhía tây Lạc Diệp sơn trang là một khu rừng yên tĩnh với cỏ cây bốn mùa xanh tốt, rậm rạp. Lúc này Tô Ngọc Thanh và Tiểu Xu đang trên con đường mòn nhỏ trong rừng đi đến chợ.
16 Tần Mộ Phong bước thong thả xuống lầu. Từ phòng khách một nữ tử yểu điệu đi ra, cười duyên dáng với hắn. “Tần trang chủ, rốt cục huynh cũng đến…” Thanh âm ngọt ngào như rót mật.
17 Dọc theo hạ lưu Sông Ngọc, thúc ngựa chạy một ngày một đêm, rốt cục Hoàng Phủ Luật cũng thấy am ni cô theo lời Trình Tuấn. Đó là một ngôi chùa rất nhỏ ẩn trong rừng cây, im lặng yên tĩnh giống như không tồn tại trên đời này.
18 Dung Phượng Nương nhìn dung nhan quen thuộc trước mặt, trong đầu hiện lên khuôn mặt hiền hậu, đặc biệt đôi đồng tử đen láy kia, quả thực thật giống muội muội đã mất của bà.
19 Dung Danh Tông giúp Tô Ngọc Thanh tìm một gốc đại thụ ngồi xuống. Sương mù đầy trời bao lấy ba người, làm người ta hít thở không thông. Hắn lấy ra bịch nước mang theo người, đưa tới trước mặt nữ tử đang mệt mỏi.
20 Đó là một cái hang rất sâu, dài và ẩm ướt. Tố y nữ tử và thâm y nam tử vừa ngã nhào xuống cái động này, trước mắt lại xuất hiện một cái động khác. Không còn những rừng cây ẩm ướt âm lãnh, nơi này rộng rãi thoáng đãng, trên vách động mọc kín dây mây, bên trong truyền đến tiếng nước róc rách, ánh trăng nhu hòa chiếu vào…Tô Ngọc Thanh cảm thấy buồn nôn.