81 Nửa đêm, Ngọc Thanh trằn trọc trên giường, cảm giác rất khó ngủ. Đây đã là ngày thứ tư rồi, nàng biết hắn vẫn chờ bên ngoài. Hắn ở ngoài chờ bốn ngày bốn đêm, nàng cũng không ra khỏi biệt viện nửa bước.
82 Ngọc Thanh nằm ở trong trướng lẳng lặng nghe tiếng bước chân nam nhân bước ra ngoài, sau đó nghe được trầm thấp thanh âm:- Tố Nguyệt, chúng ta ra ngoài đi.
83 - Nếu Nguyệt Vương phi thật sự bị người ta cướp đi, có thể lập tức đuổi kịp sát thủ có liên quan tới lần này. Chỉ là thuộc hạ không rõ, vì sao lần này cả Thu Phính cũng cướp đi?Hoàng Phủ Luật con ngươi đen tối sầm lại:- Chỉ hy vọng lần này Tố Nguyệt không xảy ra chuyện gì.
84 - Người đâu mau tới, bụng ta đau quá!Nàng ôm bụng, kinh hoàng phía ngoài cửa quát to, đau tới mức nàng không thể đi lại tới nửa bước. - Đau. . . . . .
85 Trong đầu Ngọc Thanh lập tức thoáng hiện lên hình ảnh hắn ở trên ngựa ôm Mạnh Tố Nguyệt ở trước mặt nàng phi nước đại qua, đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt:- Ngươi nói, ngươi vẫn luôn yêu nàng? Vậy ngươi để ta ở đâu? Ngươi rõ ràng là yêu ta, ta cảm thụ được.
86 - Tới rồi. Ngọc Thanh ở trong lòng Tần Mộ Phong gian nan nói ra một câu. Tần Mộ Phong tức khắc bế nàng xuống xe, vội vàng hướng ngôi nhà trúc thanh tịnh kia chạy đi.
87 Ra phủ, hắn để cho xe ngựa hướng hoàng cung mà đi, chính mình thay y phục hạ nhân màu trắng, cưỡi tuấn mã hướng ngoài thành chạy vội. Mấy ngày mấy đêm bôn ba, hắn rốt cục tới núi Vũ Sơn trong truyền thuyết kia.
88 Giờ phút này, toàn bộ vương phủ đều nhuộm đẫm màu bi thương. Không lâu sau, một đám người đột nhiên xông tới, bọn họ đả thương thị vệ, không để ý đến quản gia ngăn trở, hùng hổ đi đến phía trước thính.
89 Xe ngựa lại chậm chạp không thể chuyển động, lát sau liền truyền đến thanh âm của tùy tùng:- Vương gia, có mấy chiếc xe ngựa đang tiến đến, tựa hồ là cố ý ngăn trở đường đi của chúng ta.
90 Phia sau, đã có hai hồng y nữ tử đang đợi sẵn. - Tỷ tỷ, ta đến đây. – Phi tuyết đối hồng y nữ tử cao gầy kia nói nhỏ. Hồng y nữ tử xoay người lại, một trận gió lạnh thổi bay cái khăn che mặt của nàng cùng quần lụa mỏng góc áo, lại mơ hồ lộ ra nàng đôi mắt đẹp lạnh lùng kia.
91 Hoàng Phủ Luật lúc này mới thanh tỉnh một chút, hắn lẳng lặng nhìn hồng y nữ tử ăn nói lãnh ngôn với mình đã dần đi xa. Hắn mới phát hiện nữ tử kia tuy có khuôn mặt giống Ngọc Thanh tới chín phần, nhưng trên trán lại không có chu sa.
92 Bên ngoài gió tuyết lạnh thổi bay tàn sát bừa bãi , nữ tử chân ngọc để trần đi trên mặt đất phủ đầy tuyết, chuông bạc thanh thúy rung động. - Tứ Vương gia, ngài muốn dẫn Hồng Ngạc đi đâu? – Nữ tử giãy dụa.
93 Một lát sau, con ngươi đau xót nảy lên ý định. Nếu trời đem Ngọc Thanh lại đưa đến trước mặt hắn, chính là cho hắn bù lại cơ hội đã lỡ. Lần này, nhất định phải bảo vệ tốt Ngọc Thanh của hắn, yêu nàng thật tốt.
94 Sau khi mở mắt ra, bên người hắn đã không có thân ảnh của nàng, chỉ có mùi thơm thản nhiên trên người nàng phiêu tán trong không trung. Hắn ôm hồ cừu nhanh chóng tiêu sái rời động, dưới trời đầy gió tuyết tìm thân ảnh của nàng.
95 Bên cạnh, Hoàng Phủ Trạch đem nàng bảo hộ, kéo vào trong lồng ngực, đối với Hoàng Phủ Luật lạnh nhạt nói:- Tứ ca, hôn sự của ta cùng Hồng Ngạc đã được định sẵn bảy ngày sau tiến hành, hoàng đệ hy vọng tứ ca có thể đến chúc phúc.
96 Đại hỉ của hoàng cung, toàn bộ kinh đô pháo đốt đầy trời, trên nền tuyết trắng đầy những mảnh đỏ pháo vụn, tiếng trống, tiếng chiêng, hỉ nhạc chúc mừng, trong đường hoàng thành liên miên không dứt.
97 Nghĩ đến đây, tâm hắn bỗng trở nên kinh hoàng. Hắn phải đi tới những nơi Ngọc Thanh đã từng ghé qua, nói không chừng Ngọc Thanh đang ở đó chờ hắn tới.