1 Mở đầuTôi là một con bé ngang tàng không giống nữ sinh. Từ nhỏ đã thích lăn lê bùn đất, không thích chơi búp bê mặc váy mà thích mặc quần jean chơi bóng rổ.
2 Chương thứ haiCông việc của bố tôi rất nhiều, rất ít thời gian rảnh rỗi đến bệnh viện thăm tôi. Mẹ tôi vẫn như trước, mỗi ngày nhất định phải giá lâm đến một vòng, mà công tác lải nhải cũng chưa bao giờ bị gián đoạn, trọng tâm câu chuyện cũng chưa bao giờ rời khỏi trường học, danh hiệu gì gì đó.
3 Chương thứ baQua trung thu chưa bao lâu anh liền nhận được một tin vui rất lớn từ nhà giam, có thể mãn hạn ra tù. Vết thương ở eo của tôi cũng huyển biến tốt hơn nhiều, không cần dùng xe đẩy nữa nhưng vẫn chưa thể ra viện, còn phải ở lại kiểm tra thêm vài ngày.
4 Chương thứ tưBốn ngày sau, cuối cùng tôi cũng được ra viện. Bố mẹ khẩn cấp thu dọn hành lí đưa tôi về kí túc xá của trường, ngàn vạn dặn dò vẫn là câu nói được lưu truyền kia “học tập tốt, mỗi ngày hướng về phía trước”.
5 Chương thứ nămKỳ nghỉ đông của cuộc sống đại học năm thứ ba cứ tới như vậy. Sau khi nghỉ đông bắt đầu, tôi lại càng có nhiều thời gian ở cùng anh, nhưng mẹ tôi lại không cam lòng để tôi nhàn rỗi ở nhà, chưa hỏi ý kiến tôi đã đăng kí cho tôi một lớp học thêm, tôi tức giận đến mức muốn chửi bậy rồi lại không dám chửi.
6 Chương thứ sáuNếu như khóc đến mức đôi mắt cũng rơi xuống để có thể giữ lại anh ấy, tôi nhất định sẽ khóc. Nếu tôi mù, vậy có thể biến thành đồng loại của anh ấy, sẽ không còn ai nói chúng tôi là người của hai thế giới, sẽ không còn ai nói chúng tôi không xứng, sẽ không còn ai kỳ thị anh, bố mẹ cũng không cách nào phản đối nữa.
7 Chương thứ bảy20 tuổi bốn tháng, lần đầu tiên tôi biết thì ra “em yêu anh” là câu nói nặng nề như thế. Nặng nề đến mức cho dù dùng tất cả quyết tâm của mình cũng không có cách nào trở lại bên cạnh anh nữa.
8 Chương thứ támTừ Hương Cảng bay thẳng tới New York, hai giờ chiều lên máy bay, bay đủ mười sáu tiếng. Bởi vì bay qua đường chuyển ngày quốc tế, khi tôi đến New York đã là năm giờ chiều.
9 Chương thứ chínCầu thang bằng gỗ hồng dẫn tôi trở lại lầu một, nhìn thấy bố mẹ anh đang ngồi đợi trên sofa, nhưng không thấy anh đâu. “Hiểu Toàn, cháu xuống rồi! Mau ngồi đi!”“Tới đây, uống chén trà đi.
10 Chương thứ mườiĐoàn du lịch của tôi tổng cộng có mười chín người. Hôm qua, trong điện thoại, tôi đã giải thích đơn giản với hướng dẫn viên, tất cả phí tham quan sẽ do chúng tôi tự chi trả, xin hướng dẫn viên để chúng tôi đi cùng nhau.