Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài

Thể loại: Ngôn Tình
Số chương: 35
Chương mới nhất: Chương 34
Cập nhật cuối: 6 năm trước
Thể loại : ngôn, hvăn, HEVì muốn có tiền chữa bệnh cho mẹ mà cô chấp nhận bán thân mà thôi, Nhưng mọi chuyện lại có nhiều bất ngờ khi cô không may gặp phải một anh chàng tổng tài mà anh này nổi tiến lạnh lùng tàn nhẫn và không đụng vào phụ nữ chứ, cứ nghĩ sau đêm đó cả hai sẽ không gặp lại.

Danh sách chương Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài


Chương 1: Bán Thân

1 Nhìn quán bar đông đúc người qua lại, nuốt nước mắt cắn răng bước vào trong cùng mami, cô chỉ vì muốn giúp mẹ chữa bệnh mà bán thân.

-Hôm nay cô phải làm cho tốt, Nhạc thiếu là người rất chán ghét phụ nữ cô mà làm cậu ấy phản ứng thì cô sẽ sống trong vinh hoa đấy biết chưa?-Mami đưa cô tới căn phòng có cánh cửa bằng gỗ chạm khắc tinh tế rồi quay qua dặn dò cô

-Vâng_Cô cúi đầu sợ hãi nói

-Được rồi vào đi_Mami gật đầu hài lòng, lạnh nhạt rời đi, hít thật sâu tự nhủ chỉ cần qua đêm nay là tất cả sẽ xong, mở cửa bước vào căn phòng tối ôm không chút ánh sáng cảm giác sợ hãi dâng lên, cô- sống trên đời sợ nhất là bóng tối

-Có ai không?_Cô nhíu mày lần mò tay tìm công tắc đèn, trả lời lại cô là tiếng nước vọng lại

"cạch" đèn đã được mở hiện diện trước mặt cô là một căn phòng sang trọng được thiết kế theo phong cách cổ điển lối châu Âu, giữa phòng là một chiếc giường màu trắng tinh, căn phòng này lấy theo hai màu chủ đạo là trắng đen, cô thấy người sở hữu căn phòng này chắc là người có tính cách rất trầm tĩnh nặng hơn là lạnh lùng

"cạch" cửa phòng tắm mở ra hiện diện trước mặt cô là một tên đàn ông có làn da màu đồng khuôn ngực rắn chắc những giọt nước chưa được lau khô trên tóc chảy xuống cô bụng rắn chắc thật quyến rũ

-Cô là ai?_Trái lại với sự ngạc nhiên của cô anh chỉ dưng dửng ngồi xuống ghế dùng khăn lau đi mái tóc ướt sũng

-Tôi.


Loading...

Chương 2

2 Biểu diễn đặc sắc tôi cho cô tiền còn nếu không thì. . . . . . cút_Anh giống như sắp tức giận nói

Trong đầu cô như sắp nổ tung, không nói không rành lại bắt người ta biểu diễn? Còn đặc sắc mới cho cô tiền? Con người gì kì lạ vậy?

-Tôi có thể mặc lại quần áo không?_Cô cúi đầu, hai tay ôm ngực thật chặt cô rất không thích cảm giác trần trụi này mà, lại còn ở trước mặt tên đàn ông nguy hiểm này, việc này đối với thiếu nữ 18 tuổi như cô đúng là sỉ nhục và xấu hổ

-Không được_Anh nghiến răng nói, anh sắp không nhịn được rồi, sao trên đời này lại có một người ngốc như thế chứ?

Cô bị anh nhìn bằng ánh mắt nham hiểm và lạnh lùng như vậy sợ tới mức co rúm người lại, hai mắt đẫm nước, khóc nói:- Tôi không muốn bán nữa, anh cho tôi đi được không?

-Cmn! cô nghĩ đây là đâu? muốn đến là đến đi là đi_Anh thật sự bị cô chọc giận mà, đứng lên đi nhanh tới, cả người tỏa ra sát khí bức người.


Chương 3

3 Cô theo lo sợ mà nước mắt chảy theo gò má rơi xuống giường làm ướt đẫm một mảng lớn

Ngực truyền đến cảm giác đau đớn, nhìn cô khóc chán ghét cắn một cái làm nó cương cứng lên để lại dấu răng mờ nhạt của anh

Anh không tưởng cô lại cho anh cảm giác ngọt ngào như thế, lưỡi liếm một vòng khiến nó dựng đứng để dính nước bọt rồi từng chút mà mút nhẹ vào

-ưm_Cô khó chịu nhíu mày khẽ rên anh cứ cắn mút như thế khiến cô cảm giác cơ thể nóng dần

Anh ngừng ngậm bầu ngực kia, chống hai tay lên nhìn cô.


Chương 4

4 - Dì. . . . . dì mẹ con. . . . . mẹ con. . . . . bà ấy. . . . . . _Cô cầm điện thoại tay run run nói với dì Diệp

- Song Điểm bình tĩnh, mẹ con bị gì?_Dì Diệp trấn an cô, nhẹ nhàng hỏi

- Mẹ con.


Chương 5

5 Bà là không muốn sống nữa?_giọng nói lạnh lẽo vang lên

- Ta đây chỉ muốn chứng minh con không bị gay_giọng một người phụ nữa đã có tuổi vang lên

- Nhưng tôi đây không cần.


Chương 6

6 2 năm sau.

Một than ảnh mản mai xuất hiện ỏ sân bay khiến cho nhiều người phải quay lại mà nhìn, cô gái có vẻ đẹp rất tự nhiên làn da tráng muốt đôi mắt to tròn hai mí rõ rệt trong đôi mắt là một vẻ gì đó khó diễn tả khiến thu hút người khác vào tận sâu không đáy, mũi cao thanh tú vừa với tỷ lệ khuôn mắt đôi môi hồng nhẹ được đánh một lớp son dưỡng mà trở nên quyến rũ cùng bộ váy màu trắng 2 dây bản to dài ngang đầu rối rất thanh lịch đúng là không hợp với dáng vẻ mê người vậy mà đôi giày cao gót cùng màu càng tôn lên đôi chân nhỏ nhắn.


Chương 7

7 -Chào cô, tôi là Diệp Song Điểm_cô tháo kính râm ra mỉm cười nói với cô tiếp tân

-Chào cô xin cô chờ một lát tôi sẽ thông báo với thư ký của Chủ tịch_cô tiếp tân nói.


Chương 8

8 -sao con về sớm vậy? Điểm Điểm_dì Diệp thấy cô đi vào thì kéo cô lại ghế hỏi

-Dạ con đang tìm việc khác ạ, hôm nay con không muốn nhắc tới_cô nảo nề nói, đi rất nhiều công ty rồi mà chả có chỗ nào nhận cô vào làm, bằng của cô thuộc loại xuất sắc cơ?

-Đừng nản mọi chuyện sẽ ổn, con mau đi tắm rửa nghĩ ngơi đi_dì Diệp xoa mu bàn tay trắng muốt nói

-Dạ dì cũng nghĩ sớm_cô gật đứng lên cũng không quên nhắc nhở bà.


Chương 9

9 -ưm. . . . _trần nhà? không phải là nhà của cô? cô đang ở đâu? giật mình bật dậy khiến hạ thân nổi lên cơn đâu nhức, cô nhớ ra rồi đêm qua. . . . đêm qua.


Chương 10

10 -May cho cô ấy diêm vương còn chưa muốn nhận cô ấy đấy, đừng để cô ấy cử động cổ mạnh nhé khoảng 1 tuần sau vết thương sẽ khá hơn_Hàn Thạc Nghiên thu dọn dụng cụ cũng không quên nhắc nhở những việc cần làm

-Cậu có thể về rồi_Nhạc Tử Lôi lạnh lùng lên tiếng thuận tay kéo chăn lại cho cô

-Cậu không cần tuyệt tình thế chứ? Tôi đã phải lặn lội từ sáng sớm đến đây còn chưa có gì để lót dạ ít nhất cũng phải cho tôi món ăn sáng chứ? _Hàn Thạc Nghiên than thở nhìn Nhạc Tử Lôi

-Xuống dưới nhà mà ăn xong rồi thì cút_Nhạc Tử Lôi không nóng không lạnh ra lệnh

-Úi trời, chờ câu này đến tôi muốn ngất đi rồi_Hàn Thạc Nghiên như bắt được vàng háo hức đi nhanh xuống phòng ăn mà đánh chén

Đợi Hàn Thạc Nghiên khuất bóng Nhạc Tử Lôi từ từ ngồi xuống cạnh cô ánh mắt cũng trở nên dịu dàng

-Cô gái, em thật ngốc_Nhạc Tử Lôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà môi tạo nên một đường cong đến hắn còn không tin.


Chương 11

11 -Anh có thể cho tôi mượn điện thoại được không? Tôi cần gọi về nhà_cô nhẹ giọng hỏi, Nhạc Tử Lôi không trả lời chỉ lẳng lặng nhìn cô một hồi sao mới lên tiếng:- Không cần, tôi đã cho người thông báo với dì của em từ giờ em sẽ sống ở đây

-Anh.


Chương 12

12 Mới đó cô đã sống ở đây với Nhạc Tử Lôi được một tuần nhờ vết thương ở cổ nên Nhạc Tử Lôi cũng không có hành động gì quá đáng chỉ hôn hít sờ soạng khắp người cô

-Chủ tịch tối nay ngài có một buổi tiệc do chủ tịch Tống tổ chức_Trần Tô Kỳ vừa thông báo vừa nhìn Nhạc Tử Lôi

-Tiệc sao? Được chuẩn bị đi _Nhạc Tử Lôi nói xong cũng rời đi để lại cho Trần Tô Kỳ đầy ngạc nhiên, tất nhiên là phải ngạc nhiên vì đó giờ dù có tiệc do tập đoàn lớn nào Nhạc Tử Lôi đều không tham gia, đây đúng là một chuyện kỳ lạ.


Chương 13

13 -Em dám chửi tôi điên? Vậy em có muốn biết tôi điên thế nào không?_Nhạc Tử Lôi gian tà nói thuận thế kéo cô vào lòng tay mạnh mẽ dựt phăng mấy cút Áo đầu

Bộ ngực no đủ lắp ló sau lớp Áo mỏng càng trở nên quyến rũ.


Chương 14

14 -Tiểu thư sao mặt cô đỏ vậy? Quần áo cũng ướt cả rồi, có khi nào bệnh rồi không? _Quản gia lo lắng nhìn cô

-dạ không sao, phiền bà chuẩn bị giúp cháu một bộ đồ mới ạ_Cô cười trừ nhanh chóng chạy lên phòng

-Ông chủ ngài sao cũng ướt như vậy?_Quản gia nhìn Nhạc Tử Lôi đi vào sốt sắng hỏi

-Lo chuyện của bà là được_Nhạc Tử Lôi lạnh nhạt bỏ đi lên phòng

-Quản gia người xem có phải Diệp tiểu thư cùng ông chủ tình cảm đang tốt lên không?_Mấy cô hầu gái tụm lại một chỗ tươi cười nói với quản gia

-mau chuẩn bị đồ cho Diệp tiểu thư, còn ở đó nhiều chuyện

Chuẩn bị xong cũng đã 30 phút sau.


Chương 15

15 Từ khi đi vào nơi này quả thật khiến cô nhàm chán, các ông chủ công ty liên tục bắt tay chào hỏi hắn.

-Tôi muốn đi dạo, ở đây buồn quá_cô nói khẽ vào tai Nhạc Tử Lôi

-Ừ, đừng đi xa quá_Nhạc Tử Lôi gật đầu tay cũng buông eo cô ra, được tự do cô đi ra ngoài có ai biết bây giờ cô đang nghĩ gì? Ở đây là nhà hàng chỉ cần ra khỏi cửa tất nhiên cô sẽ trốn thoát.


Chương 16

16 -Điểm Điểm, em cũng thật to gan dám bỏ trốn? _Nhạc Tử Lôi nhẹ giọng hỏi có ai biết hắn là đang rất tức giận

-Nhạc Tử Lôi? _Cô hốt hoảng gọi tên hắn rồi nhanh chóng cúp máy

Tiếng "tút.


Chương 17

17 -Nhạc Tử Lôi, anh mau cởi trói cho tôi _Cô sợ hãi kêu la, vừa tỉnh dậy sau đêm hoan ái đã phát hiện mình bị trói trên giường cô làm sao không sợ hãi?

-Điểm Điểm, em vẫn còn sức la hét_Nhạc Tử Lôi nữa trần ngồi trên ghế nhâm nhi ly rượu đỏ ánh mắt đầy ý cười nhìn cô

-Nhạc Tử Lôi, anh mau cởi trói _Cô tức giận nhìn Nhạc Tử Lôi vẫn vô tư uống rượu mặc cô cầu xin

Hắn không trả lời chỉ đứng lên tao nhã cởi thắt lưng ra ném sang một bên cùng chiếc quần tây đen

-Nhạc Tử Lôi, anh đừng làm bậy _Nhìn hành động của Nhạc Tử Lôi khiến cô hoảng sợ

Nhạc Tử Lôi quơ tay cầm lấy chai rượu chầm chậm đổ lên trên cơ thể trần truồng của cô, tiếp đó, không để cô phản ứng hắn đã nhanh chóng nằm trên người cô đưa lưỡi liếm những nơi có rượu, liếm đến đâu đều khiến cô nóng bừng chỗ đó

Cô rất muốn cầu xin nhưng mở miệng ra lại là tiếng rên rỉ mị hoặc cô đã cố gắng để không phát ra tiếng

-Ngoan, kêu ra, tôi thích nghe _Nhận thấy cô đang kiềm nén Nhạc Tử Lôi tà mị ở bên tai dụ dỗ

Chính là bị giọng nói hắn mê hoặc cô như mèo nhỏ ngoan ngoãn ngâm nga mà rên rỉ

-Điểm Điểm, em sẽ thích đều này _Vừa dứt lời hắn đã bóc ngay Viên đá cho vào miệng kề ngay miệng cô mà truyền vào cô cũng hòa theo, hắn ngậm Viên đá từ từ di chuyển xuống cổ rồi đến ngực dừng ở nơi hồng hồng ma sát,cảm giác lành lạnh khiến cô càng rên rỉ hơn

-Nhạc Tử Lôi, tôi không chịu nổi _Cô lắc đầu nhíu mày biểu hiện đã hết chịu nổi

Nhận ra cô đã không chịu nổi, hắn cũng vậy, mạnh bạo lặt úp người cô lại, một tay ôm eo một tay nắm lấy mái tóc dài mạnh mẽ thúc vào mỗi lần thúc đều muốn chạm đến tử cung

Hắn chính là không phải người hành hạ cô đến nữa đêm làm cô ngất đi mấy lần mà vẫn không buông tha tiếp tục ra vô theo nhiều tư thế đáng nói mỗi tư thế đều muốn cô xấu hổ

Hiệp cuối cùng hắn bắn toàn bộ vào trong cô cả hai đều thỏa mãn mà thở gấp, Nhạc Tử Lôi vẫn chôn chân trong đó không rút ra, hắn chính là thích ở bên trong cô,thật mềm, thật ấm.


Chương 18

18 Tỉnh dậy bên cạnh đã trống không cũng không còn hơi ấm, tay cũng được thả tự do chỉ còn lại vết đỏ, lê thân đau nhức đến phòng tắm, cô chính là hận Nhạc Tử Lôi cô muốn rửa sạch thân thể này.


Chương 19

19 Như Nhạc Tử Lôi nói cô được về nhà tất nhiên còn có cả hai người vệ sĩ đi theo.

-Hai anh có thể ở ngoài xe không? _Cô bước xuống xe cùng lúc quay lại nói giọng có vẻ cầu xin với hai người

-Chuyện này e là không thể, ông chủ đã căn dặn chúng tôi không thể rời cô nửa bước _Hai người nhìn nhau ánh mắt có vẻ hơi lúng túng rồi nói.


Chương 20

20 -Song Điểm, cậu ta. . . . . . . là sếp của con thôi sao? _Cô vừa đi vào Tố Diệp đã cất giọng yếu ớt vội hỏi

-Vâng, anh ta là sếp thôi ạ _Cô chột dạ cúi đầu

-Được rồi, con ở lại với ta nhé? _Tố Diệp chuyển sang chuyện khác, cô đã không muốn nói bà tất nhiên tôn trọng cô không tiếp tục hỏi

-Vâng, để con đi mua ít gì đó cho dì ăn _Cô mỉm cười gật đầu

___________<><>

Ăn uống xong cũng vừa tối Tố Diệp vì bệnh mà bị cô bắt đi ngủ sớm bà cũng liền thuận ý cô

Cô thẫn thờ ngồi kế bên nhìn bà 6 tháng chính là 6 tháng bà sẽ mãi mãi rời xa cô

Đắp chăn lại cho bà cô liền đi ra ngoài,chỉ là không biết cô đi đâu quay lại đã là mấy tiếng sau.


Loading...